Chương 37: (Vô Đề)

Không khí sáng sớm có hơi ẩm ướt, mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời xuyên qua từng gian phòng, những giọt nước đọng lại trên ngọn cỏ lóe lên ánh sáng rạng ngời, lá cây ngô đồng vẽ thành hình vòng cung trên không trung, rồi lại hạ cánh trên đường băng màu đỏ.

So với việc bị nhìn chằm chằm khi phạt đứng hành lang, Chung Viễn Huỳnh lại thích chạy dưới sân thể dục hơn.

Nhưng cô cũng không định sẽ ngoan ngoãn chạy, dù sao cũng không có ai trông chừng, cô khom lưng nhặt một cây quạt nhỏ giống như lá cây ngô đồng và xoay vòng trong tay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Phó Tiểu Tẫn…" Chung Viễn Huỳnh nheo mắt mỉm cười: "Sao em lại không làm bài tập?"

Ánh nắng mặt trời chiếu vào người anh, khiến màu tóc anh nhạt đi một tông, đôi mắt cũng chuyển sang màu nâu nhạt, người anh còn ánh lên một vòng sáng nhàn nhạt, trông vừa sạch sẽ lại ấm áp.

"Em có làm chứ." Anh nói.

---

Sỉ số học sinh nam nữ trong lớp vừa đúng đều nhau, chủ nhiệm lớp yêu cầu nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ, mỗi nửa tháng sẽ đổi chỗ một lần.

Kết quả là học sinh yếu Dương Duệ Sung trở thành bạn cùng bàn với cậu bạn già đầu oan gia ngõ hẹp. Cậu ta nhận ra rằng, một cậu bạn như…đóa hoa băng giá có thể khiến giáo viên rùng mình đến mức không nói được lời nào, lại lạnh lùng đến như thế.

Tuần đầu tiên khi bọn họ trở thành bạn cùng bàn, cậu ta đã không dám nói gì, Phó Tẫn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuần thứ hai, Dương Duệ Sung quay sang cậu hỏi bài tập trong sự e dè, nhưng cậu không thèm nhìn và cũng chẳng nói chẳng rằng mà chỉ thẳng thừng mở sách bài tập cho cậu ta xem.

Cuối cùng cũng chịu đựng được tới ngày đổi chỗ ngồi sau nửa tháng, Dương Duệ Sung như xác chết được cải tử hoàn sinh, kết quả là sau khi chỗ ngồi được công bố, cậu ta vẫn ngồi cùng với Phó Tẫn.

Đến giờ phút này, xác chết có thể được hỏa táng luôn rồi.

Dương Duệ Sung đi tìm giáo viên, giáo viên liền nói: "Thành tích của em nằm ở chót bảng, thầy sắp xếp em ngồi chung với Phó Tẫn, là vì muốn em có điều kiện đươc học hỏi thêm từ em ấy."

Dương Duệ Sung nản chí, rốt cuộc giáo viên cũng đã đặc biệt xếp chỗ cho cậu ta, chỉ khi nào cậu ta có được sự tiến bộ thì mới có hy vọng thoát khỏi những ngày tháng lạnh giá này.

Khi quay lại ngồi cùng bàn một lần nữa, Dương Duệ Sung nghi ngờ Phó Tẫn còn không biết họ tên cậu ta là gì.

Tiết học Toán hôm nay, Dương Duệ Sung gắng gượng mở mí mắt lên, tầm mắt rơi vào mặt bàn của Chung Viễn Huỳnh đang ngồi bên trái đằng trước. Cô lấy sách Toán ra che mắt, trong hộc bàn thì mở một nửa cuốn truyện tranh ra, khi thì ngẩng đầu. khi thì cầm bút làm ra dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng.

Giáo viên dạy Toán đột nhiên vỗ vào bảng đen, làm hơn nửa lớp bừng tỉnh: "Mấy em đừng tưởng tôi không biết mấy em đang giở trò gì ở bên dưới, dựng sách lên thì tôi không biết các em đang ăn vụng, nằm sấp xuống bàn ngủ sao? Lâm Mạch Lịch đang nhai cái gì trong miệng thế? Em trả lời đáp án câu hỏi này cho tôi."

Dương Duệ Sung quay mắt nhìn sang Chung Viễn Huỳnh, cô vẫn rất bình tĩnh, thong dong lật từng trang truyện tranh.

Good, very good, đúng là to gan lớn mật thật đấy, cậu ta phục cô thật rồi.

Qua nửa tiết học, lúc Dương Duệ Sung đang thất thần thì cậu bạn cùng bàn đột nhiên duỗi tay về phía trước, cong các đốt ngón tay lại gõ vào lưng ghế Chung Viễn Huỳnh bàn trước, cô liền dẹp cuốn truyện vào trong hộc bàn.

Vẻ mặt của Phó Tẫn vẫn thản nhiên, hơn nữa động tác lại quá mức tự nhiên, khiến Dương Duệ Sung nghi ngờ mình đã nhìn lầm.

Bên cửa sổ thoáng qua bóng dáng chủ nhiệm đi kiểm tra, Dương Duệ Sung mới ngơ ngác định thần lại: "Giáo viên đi kiểm tra hành lang ư?"

Phó Tẫn không thèm ngước mắt lên, nhẹ "ừm" một tiếng.

Tai Dương Duệ Sung giật giật, vẫn đang đắm chìm trong cuộc đấu tranh tâm lý rằng không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Sau khi tan học, cậu ta thấy Chung Viễn Huỳnh quay đầu lại.

Cậu bạn cùng bàn kiệm lời mở quyển tập nháp ra, chậm rãi nói: "Tiết học này chỉ cần nắm vững hai điểm, các phép toán đa thức và các bài toán về chảy ngược dòng xuôi dòng..."

Dương Duệ Sung từ từ mở to hai mắt, thấy Phó Tẫn đang vừa nói vừa viết, giải thích cẩn thận, còn nêu ra các ví dụ chi tiết để truyền tải nội dung của cả một tiết học cô đọng lại trong ba phút, ngay cả cậu ta cũng có thể dễ dàng nghe hiểu và nhớ kỹ.

Chung Viễn Huỳnh sau khi nghe xong thì làm ra động tác OK, sau đó quay đầu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!