Chương 36: (Vô Đề)

Bởi vì hành vi rập khuôn theo chuyến đường của Phó Tẫn đã biến mất, nên với tư cách là người nhà họ Phó, mỗi năm anh đều phải trở về nhà chính để tham gia cuộc họp gia tộc.

Vào ngày này, Phó Lăng Thanh sẽ dẫn theo Phó Tẫn trở về bằng xe.

Bối Trân Giai đến chơi với Chung Viễn Huỳnh, khi bước vào biệt thự, cô ấy nhìn xung quanh và kinh ngạc cảm thán: "Nhà cậu thật to!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không phải nhà của tớ." Chung Viễn Huỳnh nói.

Bối Trân Giai nhớ đến nơi trước đây Chung Viễn Huỳnh từng sống, đấy là căn phòng thuê âm u chật hẹp, ngay cả cửa sổ bằng kính cũng là một màu xám xịt.

"Chúng ta liệu có bị lạc đường không?" Cô ấy đổi chủ đề.

"Không đâu, con đường này dẫn thẳng tới cửa chính biệt thự…" Chung Viễn Huỳnh đưa mắt nhìn cô ấy, rồi nói: "Cậu có mang theo thứ gì để chơi không?"

Bối Trân Giai lắc lắc cái cặp đằng sau lưng mình: "Tớ có mang theo một cặp truyện tranh này."

"Vốn dĩ tớ định nói nếu cậu không mang gì tới thì trong phòng khách cũng có đồ chơi đấy."

Bối Trân Giai còn tưởng đồ chơi thì chỉ đến ba bốn món là cùng, nào ngờ lại nhiều đến hoa cả mắt, đến nỗi không biết phải chơi cái nào trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong đó còn có một món đồ chơi ghép hình mà cô ấy biết, trước đây cô ấy từng thấy trên quảng cáo TV rồi nằng nặc đòi mua, suýt chút nữa đã bị mẹ Bối đánh đòn.

Chung Viễn Huỳnh lại thích truyện tranh hơn, Bối Trân Giai đổ truyện tranh từ trong cặp ra, sau đó cúi đầu chơi trò chơi ghép hình kia với hai con mắt sáng rỡ.

Chẳng biết bao lâu sau đó, một cái bóng lớn đổ xuống đầu bọn họ.

Bối Trân Giai ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Lịch Cao với bộ mặt tối sầm, ngượng ngùng nói: "Chú…chào chú..."

Chung Lịch Cao hoàn toàn không đếm xỉa đến cô ấy, ông nhìn về phía Chung Viễn Huỳnh, nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Hôm nay tao mà không gọi hỏi thăm giáo viên của mày thì tao cũng không biết mày gan đến thế đấy!"

"Tao đã bảo mày đi lấy lòng Phó Tẫn mà sao mày dám hờ hững với nó."

Chung Lịch Cao chỉ tay về đống truyện tranh trước mặt cô, bảo: "Tao bảo mày cố gắng học hành, rồi mày xếp hạng mấy? Suốt ngày chỉ biết làm toàn chuyện vô bổ!"

Chung Viễn Huỳnh quay đầu đi, làm ra vẻ không quan tâm tới ông.

Chung Lịch Cao thấy thế càng tức giận hơn, càng to giọng như sấm nổ rền trời: "Nó là người của nhà họ Phó, còn mày là cái thứ gì hả Chung Viễn Huỳnh?"

"Mày cho rằng những thứ này có thể cho mày được cái gì!" Ông cầm lấy những cuốn truyện tranh đó, thẳng tay ném ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn tức giận đùng đùng đi lên lầu vào phòng cô và ném tất cả bản vẽ của cô xuống lầu.

Chung Viễn Huỳnh biết Chung Lịch Cao muốn cô khuất phục và nhận lỗi nhưng như thế thì cô càng muốn quật lại. Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn ông.

Khuôn mặt quật cường của cô bé trước mắt xếp chồng lên gương mặt người phụ nữ nhút nhát nọ, Chung Lịch Cao cười nhạt: "Mẹ mày chẳng xứng với cái thá gì cả."

"Mày chẳng khác gì mẹ mày cả, mày cho rằng mày có thể xứng với cái gì chứ?"

Nói xong, ông giơ tay lên và tát cô một cái thật mạnh.

Chuyện lần này, Chung Lịch Cao không làm trong phòng trên lầu giống như những lần trước, bảo mẫu trong phòng khách thấy chuyện, lập tức gọi điện báo cho Phó Lăng Thanh.

Trong suốt thời gian cuộc họp gia tộc diễn ra, điện thoại của Phó Lăng Thanh đã tắt nguồn, cho đến khi nhận được tin nhắn, bà ấy đã vội vàng dẫn Phó Tẫn trở về biệt thự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!