Một năm trôi qua trong nháy mắt, Chung Viễn Huỳnh đang học lớp bốn, còn Phó Tẫn đã lên lớp hai.
Sau một năm dùng thuốc và phương pháp giải mẫn cảm, bệnh tự kỷ của Phó Tẫn đã chuyển từ mức độ trung bình thành mức độ nhẹ, một số hành vi rập khuôn đã biến mất.
Nhưng cô phát hiện anh càng lúc càng kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đối xử với anh như một người bạn tiểu học bình thường nhưng anh thì không.
Chung Viễn Huỳnh sau khi ngủ trưa dậy có hơi tụt huyết áp, hai giờ chiều đến trường sẽ mua vài cây kẹo mềm dưa hấu ở quầy bán quà vặt trước cổng trường.
Phó Tẫn lập tức đi mua hai hộp kẹo mềm dưa hấu cho cô.
Một khi anh phát hiện cô thích cái gì, sẽ cố gắng đưa cho cô nhiều hết sức có thể.
Nếu chỉ như vậy thì Chung Viễn Huỳnh cùng lắm chỉ cảm thấy ngại ngùng, rồi từ chối với tâm trạng có lỗi.
Nhưng không chỉ có như thế, đối với anh thì đó là một kiểu trao đổi. Anh đem đồ chơi của anh, những món đồ anh có thể mua được, ánh mắt và cả năng lượng đều dành cho cô, thế nên cô cũng phải dành nhiều sự chú ý cho anh hơn.
Chung Viễn Huỳnh càng ngày càng cảm thấy khó chịu, có cảm giác như bị giam cầm trong ngục tù, trơ mắt nhìn nơi giam giữ dần thu nhỏ lại tới mức không thể nào thở nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối anh nhất định phải rúc vào trong lòng cô để ngủ; ngoại trừ việc cùng nhau đến trường đi học, thì trong thời gian ra chơi cô cũng không thể chơi nhảy dây hay thảy đá với bạn mình, bởi vì Phó Tẫn vừa tan học đã chạy tới trước cửa phòng học, chờ cô ra chơi với anh.
Thậm chí vào cuối tuần, cô muốn đi chơi với Bối Trân Giai, anh cũng phải theo sát cô, cô còn chưa chơi với bạn mình được bao lâu thì anh lại bắt đầu cáu kỉnh.
Chung Viễn Huỳnh mở mắt thấy anh, nhắm mắt vẫn thấy anh, đi tới đâu cũng có anh nhưng anh vẫn tham lam yêu cầu sự chú ý của cô.
Dần dần, cảm xúc mâu thuẫn chồng chất trong lòng cô.
Dựa theo lời giải thích của Phỉ Duyệt Nhiên, Phó Tẫn đã đắm chìm vào người mang lại cho anh sự sống, cũng vì điều này, khiến anh không thể nào buông tay.
Chung Viễn Huỳnh là cầu nối giữa thế giới nội tâm của Phó Tẫn và thế giới bên ngoài. Thông qua cô, anh có thể nhìn thấy một số màu sắc, thưởng thức một vài hương vị và rất nhiều cảm xúc phong phú nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Nó vẫn không đủ để giúp anh trở thành một người bình thường trong một thế giới bình thường.
Những thứ phức tạp như khoảng cách, sự thấu hiểu, nhượng bộ,... đều không có trong thể giới của anh.
—
Cuối tuần này, Chung Viễn Huỳnh đã hẹn sẽ đến nhà Bối Trân Giai để chơi. Do hôm nay là sinh nhật của Bối Trân Giai, mẹ Bối đã mua cho cô ấy một chiếc DVD về công chúa Barbie, Chung Viễn Huỳnh muốn đến nhà cô ấy để xem DVD và ăn sinh nhật với cô ấy.
Nhưng nếu dẫn theo Phó Tẫn, thì còn chưa được một tiếng, anh đã muốn náo loạn.
Hơn nữa bọn cô đều là những người bạn lớn lên cùng nhau từ thời mẫu giáo, tình cảm của hai cô bé tốt đến mức không muốn có người thứ ba xen vào. Đặc biệt là trong mắt các bạn nhỏ khác, đây còn là một ngày quan trọng nhất.
Chung Viễn Huỳnh tranh thủ khoảng thời gian Phó Tẫn đi vệ sinh, nhanh chóng đi ra ngoài thay chiếc váy nhỏ, cầm chiếc gấu túi nhỏ chạy xuống lầu, đang đứng ở chỗ huyền quan thay giày thì Phó Tẫn đi theo.
"Hôm nay không thể dẫn em theo được." Chung Viễn Huỳnh nói.
Phó Tẫn lắc đầu, cũng muốn ngồi xổm xuống thay giày.
Chung Viễn Huỳnh nóng nảy: "Đã nói hôm nay em ở nhà chơi một mình đi!"
Cảnh tượng này bị Chung Lịch Cao đang định đi ra ngoài nhìn thấy, mặt ông tối sầm xuống: "Chơi với A Tẫn không phải là chơi sao? Một là con dẫn thằng bé ra ngoài chơi cùng, không thì con đừng có đi nữa."
Phó Tẫn nghe thấy giọng điệu của ông không tốt, tức khắc chắn trước mặt Chung Viễn Huỳnh, vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!