"Cha không thể dành một chút thời gian một lần hay sao?" Chung Viễn Huỳnh giãy giụa đứng dậy, vặn cổ tay.
"Nếu còn ầm ĩ nữa thì tao cho mày quỳ cả đêm."
Chung Viễn Huỳnh lập tức im lặng, cô ngậm chặt quai hàm, trừng mắt liếc ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên thế gian này chỉ có mỗi mẹ là người sẽ đối xử tốt với cô, mẹ sẽ đến dự buổi họp phụ huynh, mẹ sẽ mua cho cô váy, lúc cô bị bệnh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô.
Cha cô thì chẳng làm bất cứ điều gì cho cô cả, thế mà mẹ lại chẳng còn ở bên cô nữa.
……
Phó Lăng Thanh họp một cách qua loa, sau đó đi thang máy xuống lầu nhưng lòng sốt ruột không yên, đến nơi lại vội vàng chạy về bên Phó Tẫn.
Ai ngờ rằng khi cô đến gần chỗ đậu xe thì thấy được Phó Tẫn đang nhìn chằm chằm về nơi nào đó ngoài cửa sổ, hai tay gõ mạnh vào cửa xe, nắm tay đều trở nên phiếm hồng.
"A Tẫn?"
Anh hiếm khi có phản ứng như vậy đối với thế giới bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ấy đọc được ý nghĩ của anh, vội đến mở cửa xe.
Phó Tẫn nhảy xuống xe, chạy về hướng mà mình đang nhìn chằm chằm, Phó Lăng Thanh cũng chạy theo sát ở phía sau.
Xa xa bà ấy nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông dẫn theo một cô gái nhỏ đi vào lề đường để bắt taxi, sau đó đã đưa cô bé ngồi vào trong xe rồi rời đi.
Phó Lăng Thanh thấy thế đã vội đưa điện thoại ra chụp lại hình ảnh của người đàn ông cùng bé gái.
Phó Tẩn nhìn thấy cô bé kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, sau đó thì phát hiện mình đang đứng trên một con đường xa lạ, ngay lập tức anh xuất hiện phản ứng lo lắng, rồi òa khóc lên.
"Đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ôm con về ngay, mẹ con mình sẽ quay vào trong xe ngay thôi."
Phó Lăng Thanh không để ý đến hai người kia nữa mà xoay người bế Phố Tẫn lên, bước nhanh vào trong xe, đợi cho tiếng khóc của anh dịu lại rồi mới từ từ lái xe đi về nhà.
Phải đảm bảo cửa kính xe mở ra là khung cảnh quen thuộc đối với anh, bởi vì anh ra khỏi cửa luôn đi đúng những tuyến đường trước đó đã từng đi.
Để điều trị cho bệnh tâm lý của anh, bà ấy phải làm cho anh thích ứng với thế giới bên ngoài, không để cho anh cô lập chính mình, cố gắng dùng những bài trị liệu để anh giảm bớt sự nhạy cảm và thường xuyên đưa anh đi ra bên ngoài.
Nhưng anh chỉ có thể ngồi ở trong xe, nếu tuyến đường có khác biệt anh sẽ có biểu hiện kháng cự.
Việc trị liệu suốt mấy năm nay vẫn chưa thực sự phát huy tác dụng, bà ấy muốn anh bước ra khỏi thế giới của riêng mình nhưng điều đó quá đỗi xa vời.
Một đứa trẻ đã được tám tuổi nhưng không nói chuyện, không muốn đi học, bởi vì những điều ấy đều thuộc về thế giới ở bên ngoài và không có liên quan gì đến anh, thế nên ngoài biết khóc lóc cùng sự cáu kỉnh thì anh chẳng còn biết làm gì khác.
Cha của anh là một người có trí tuệ của một thiên tài, thế nhưng lại có tâm lý nhạy cảm, ông ấy vì mắc một chức chứng bệnh về tâm lý rất nghiêm trọng, nên cuối cùng đã tự kết liễu đời mình ngay trước mặt của Phó Tẫn.
Kết quả là khiến cho Phó Tẫn, một người ban đầu mắc chứng tự kỷ nhẹ do vấn đề di truyền đã phải chịu một cú sốc lớn và chuyển biến thành chứng tự kỷ nặng, từ đó anh hoàn toàn khép mình lại.
Phó Tẫn đã phản kháng vô cùng mãnh liệt khi đi ra ngoài, do đó mà tất cả các kế hoạch điều trị đều không đạt yêu cầu, ngay cả Phó Lăng Thanh cũng có lúc có ý định bỏ cuộc. Đành thôi, chứng tự kỷ của anh thì đã làm sao chứ? Nhà họ Phó có thể cho anh sống một đời giàu có vô lo vô nghĩ.
Nhưng bà ấy không khỏi nghĩ đến điều này, rằng Phó Tẫn chỉ mới từng đấy tuổi, lẽ nào lại có để anh sống như thế suốt cả đời hay sao ? Thế có khác gì một cái xác sống vô hồn kia chứ?
Hơn nữa, Phỉ Duyệt Nhiên bảo rằng bệnh này sẽ phát triển thành xu hướng tự ngược đãi bản thân hoặc thậm chí là tự tử. Bà ấy không thể để cho bi kịch lặp lại nhưng may mắn là hôm nay bà ấy đã tìm thấy được một tia hy vọng.
Phó Lăng Thanh đưa Phó Tẫn về nhà, rồi gọi điện cho Phỉ Duyệt Nhiên để cô ta xem những bức ảnh và kể lại sự việc đã xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!