Chương 22: (Vô Đề)

Trái tim và tâm hồn Chung Viễn Huỳnh bị thu mua hoàn toàn rồi.

Việc Phó Tẫn chính là Nguyên Tẫn, tuy rằng cô vẫn còn cảm thấy có chút gì đó không chân thật nhưng cô vẫn chấp nhận nó.

Có thời gian rảnh là cô đi xem Phó Tẫn vẽ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe Từ Tử Thúc nói tầng ba của biệt thự nhà vườn là phòng vẽ và phòng ngủ của Phó Tẫn. Có điều mỗi khi Chung Viễn Huỳnh đến, Phó Tẫn đều vẽ tranh ở phòng khách, thản nhiên ngồi dựa vào ghế sofa, bên cạnh là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ có thể di chuyển được để anh đặt dụng cụ vẽ tranh.

Thời tiết ngày càng nóng, tiếng ve kêu râm ran, lá xanh cũng uể oải rũ xuống, gió nóng thổi từng đợt, ập vào người khiến mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.

Phó Tẫn thể hàn, rất ít khi đổ mồ hôi. Từ lần thấy Chung Viễn Huỳnh đến biệt thự nhà vườn phải lấy khăn giấy lau mồ hôi, mặt nóng đỏ bừng, ngồi điều hoà một lúc lâu mới dịu lại, anh lập tức không cho cô đi đường xa đến mà là tự mình qua.

Tài xế lái xe qua phòng bảo vệ của khu chung cư, bảo vệ béo có ánh mắt tinh tường, mỉm cười đến mức mắt nheo thành một hàng: "Tán đổ rồi?"

Khu chung cư cũ này làm gì có chiếc xe đắt tiền như vậy, đến đây vài ba lần là bảo vệ béo để ý ngay. Khi nhìn kĩ hơn thì đúng là chàng trai trẻ tuổi đó, có lúc nhìn thấy anh và cô Chung cùng vào cùng ra, giữa hai người có quan hệ gì nhìn một cái là hiểu.

Phó Tẫn hạ cửa sổ xe xuống, nghĩ một lúc, nói: "Chưa."

"Ôi chao". Bảo vệ béo đam mê mai mối, gấp gáp đến độ rung đùi bần bật: "Thanh niên theo đuổi con gái đừng dè dặt quá, đàn ông phải chủ động chút hiểu chưa?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc trước thấy chàng trai này ngày nào cũng âm thầm đưa cô gái này về nhà, lại chỉ đưa đến cửa khu chung cư, cô gái còn chưa chắc đã biết chuyện này, bây giờ mới xem như là có chút tiến triển.

Bảo vệ gầy bên cạnh uống một ngụm trà thảo mộc, đột nhiên thốt ra một câu: "Anh còn không biết xấu hổ đi nói người ta à, mới đầu tán gái mà mãi anh cũng có tung ra được trò trống gì đâu!"

Hai bảo vệ cứ như vậy mà vừa lải nhải vừa cãi nhau inh ỏi lên........

Cảm giác thèm ăn của Chung Viễn Huỳnh giảm mạnh vào mùa hè, đặc biệt là vào buổi chiều, cái gì cũng nuốt không trôi, cô chỉ thích ăn dưa hấu, có khi chỉ ăn nửa quả dưa hấu cho bữa tối.

Hồi bé cô từng viết vào cuốn nhật ký một câu văn non nớt

- dưa hấu là sắc màu của mùa hè.

Mùa hè không có dưa hấu, Chung Viễn Huỳnh ngẫm thấy có chút đau khổ vì cạn kiệt thức ăn.

Phó Tẫn đến thường xuyên, cô có chuẩn bị một vài loại hoa quả khác, đồ uống lạnh và đồ ăn vặt nhưng Phó Tẫn chỉ ăn dưa hấu, còn không chịu cắt thành miếng mà ăn giống như cô, trực tiếp lấy thìa múc ra ăn.

Mỗi lần ăn anh đều để Chung Viễn Huỳnh múc thìa đầu tiên ở giữa rồi anh mới ăn.

Chung Viễn Huỳnh nhìn anh một tay cầm nửa quả dưa hấu, một tay cầm chiếc thìa dành cho trẻ em có tay cầm hình gấu trúc, cúi đầu, ánh mắt tập trung, ăn từng thìa một, bỗng dưng cô thấy anh có chút ngoan.

Cảnh tượng khá ấm áp.

Buổi chiều, mặt trời sáng chói ở ngoài ban công, hoa cỏ đong đưa nhẹ nhàng theo gió, điều hòa trong phòng chậm rãi phả ra gió lạnh, tivi trong phòng khách đang chiếu một bộ phim hấp dẫn. Hai người một trái một phải ngồi trên ghế sofa, trên tay mỗi người là nửa quả dưa hấu, hết thìa này đến thìa khác, vừa ăn vừa xem tivi.

——

Chung Viễn Huỳnh phát hiện ra Phó Tẫn liều mạng vẽ tranh, không chỉ vẽ lúc ở đây cùng với cô mà buổi tối khi về nhà anh cũng thức đêm để vẽ. Đôi mắt anh lộ rõ quầng thâm, thỉnh thoảng lại nheo mắt trong vô thức sau khi vẽ trong thời gian dài, ngón tay cái kẹp bút quá lâu sẽ có những cử động nhỏ khó chịu.

Chung Viễn Huỳnh có chút đau lòng: "Chạy deadline gấp vậy sao?"

"Vẫn ổn."

"Đây mà gọi là vẫn ổn?" Chung Viễn Huỳnh nhướng mày: "Huỷ hoại cơ thể cả ngày lẫn đêm như vậy, không phải là em muốn vẽ xong "Đèn khuya le lói" sẽ rút lui đó chứ?"

Ngòi bút không chút dấu vết dừng lại, Phó Tẫn lấy hai miếng băng cá nhân từ trong túi áo, bóc chúng ra rồi dán vào chỗ ngón tay cái bên phải bị cây bút đè lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!