Chuyện Phó Tẫn là Nguyên Tẫn quá sốc với Chung Viễn Huỳnh, khiến cô mất vài ngày mới tiêu hoá được, cô cũng không còn đến biệt thự nhà vườn thăm anh nữa.
Cô luôn nghĩ Nguyên Tẫn là một người phụ nữ tri thức, khi còn trẻ nhất định là cô gái nghịch ngợm, thông minh, thích tưởng tượng và có thể xây dựng một thế giới tráng lệ chỉ bằng bút vẽ của mình.
Nhưng không ngờ Nguyên Tẫn lại là con trai, càng không nghĩ lại chính là Phó Tẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô ở trước mặt Phó Tẫn không ngừng khen anh như một fangirl chính hiệu vậy, thật mất mặt quá đi.
Những giằng xé và hy vọng mà cô thấy trong truyện tranh của Nguyên Tẫn chỉ là những suy nghĩ hoang đường của cô, những tưởng tượng của cô về Nguyên Tẫn đều bị sụp đổ, tan thành cát bụi.
Nhớ lại khi học tiết cảm hứng nghệ thuật, cô còn động viên Phó Tẫn không có năng khiếu cũng không sao, giờ ngẫm lại mà đổ mồ hôi hột...
Thôi được rồi, nếu như có thể, cô mong mình bây giờ có thể kiếm được cái lỗ nào để chui xuống.
Chưa gì mà đã tới cuối tuần học tiết cảm hứng dành cho người lớn.
Chung Viễn Huỳnh mang theo cảm xúc lẫn lộn, mắt nhìn thẳng bước vào lớp, nguyên cả tiết học cô không hề nghiêng đầu. Ngay cả khi chuông reo, cô thậm chí còn không liếc nhìn vị trí bên cửa sổ lần nào.
Phó Tẫn siết chặt cây bút chì, cau mày, đôi mắt đen sẫm đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ như vậy suốt ba tiếng đồng hồ. Tan học Chung Viễn Huỳnh rút USB rồi rời khỏi phòng vẽ đi tới phòng nghỉ, định thu dọn xong đồ đạc, đợi mọi người ra về hết rồi tắt nguồn, đóng cửa.
Giảng bài lâu quá, cổ họng dễ bị khô rát. Chung Viễn Huỳnh ho khan mấy tiếng, bước đến bình lọc nước, khi cô cầm cốc giấy lên chuẩn bị rót nước thì thoáng thấy có bóng ai đó đi vào còn tiện tay đóng cửa lại.
Chung Viễn Huỳnh sau khi rót nước xong, cô uống một ngụm, đứng thẳng dậy, bắt gặp đôi mắt đen sẫm của Phó Tẫn.
Cô lập tức né tránh, tiếp tục uống nước: "Sao vậy?"
"Tại sao chị lại tránh em?" Anh trầm giọng hỏi.
"Chị không có." Chung Viễn Huỳnh nói một cách nghiêm túc: "Em nghĩ nhiều rồi."
Cô nói xong liền ném chiếc cốc giấy rỗng vào thùng rác phát ra tiếng "Bộp" nhẹ, rồi bước đến bàn thu dọn đồ đạc.
Phó Tẫn im lặng siết chặt ngón tay, cằm hơi thu lại. Khoang ngực phập phồng, thần kinh căng thẳng, trong anh như thể tuôn trào ra một thứ như dung nham đốt cháy máu trong cơ thể, làm tan chảy cả huyết quản.
Cảm xúc dâng trào dữ dội trong lồng ngực, như có một thứ gì đó không thể kìm nén được nữa.
Chung Viễn Huỳnh không nhìn anh, cúi đầu kéo khóa túi lại. Cô vừa cầm lên thì cảm thấy eo mình bị một bàn tay lớn giữ lại, tiếp theo đó đôi chân rời khỏi mặt đất, toàn bộ cơ thể của cô được nhấc bổng lên rồi đặt lên bàn.
Cô ngồi trên chiếc bàn gỗ sẫm màu, thân trên buộc ngả về sau, hai tay chống lên bàn, Phó Tẫn tách đùi cô ra.
Chung Viễn Huỳnh mặc chiếc quần đùi bò màu trắng, đôi chân thẳng, thon dài. Làn da trắng nõn, mịn màng chạm vào lớp vải quần đen ở hai bên chân anh, hai sắc màu đen trắng đối lập bắt mắt.
"Phó Tẫn, em đang làm gì cái gì vậy!"
Cái tư thế chân này.
Khiến cho khuôn mặt của Chung Viễn Huỳnh có chút nóng lên, cho dù cô ngồi trên bàn thì chiều cao cũng chỉ đến cằm của anh, bị dáng anh che khuất, cảm giác áp bức tràn đầy.
Trong phòng nghỉ nhỏ hẹp yên tĩnh này, cửa sổ mở hé, làn gió đêm nồng nàn từ từ thổi vào, ánh trăng vì sao xuyên qua lớp kính rọi xuống sàn gạch men phản chiếu những tia sáng bàng bạc.
Cũng thật là gay go quá đi.
Không có nơi nào có thể che đi những âm thanh đập loạn nhịp trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!