Một cơn gió lạnh nữa ập đến, Chung Viễn Huỳnh nghiến răng chịu đựng, trong lòng có chút hối hận.
Phó Tẫn mặc một chiếc áo khoác đen, bên dưới là một chiếc áo len trắng, chiếc quần tây màu đen che đi đôi chân dài và thẳng, giản dị mà đẹp trai.
Đối diện với đôi mắt nặng trĩu của anh, Chung Viễn Huỳnh mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ đành quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, kiểm tra thời gian. Giờ đã gần tám giờ rưỡi rồi, pháo hoa bắt đầu vào lúc chín giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vẫn còn sớm." Chung Viễn Huỳnh nói: "Chúng ta qua đó xem chút đồ ăn nhẹ đi."
Cả hai lần lượt đi về phía mấy chiếc xe bán đồ ăn di động.
Đùi gà nướng than đang bốc khói, xiên chiên ngập dầu, Oden xì xèo hơi nóng. Nhìn qua một lượt, Chung Viễn Huỳnh chọn Takoyaki.
Sạp đồ ăn nhẹ buôn bán khá tốt, Chung Viễn Huỳnh đợi ba phần mới đến cô, chủ sạp là một đôi vợ chồng, đang bận rộn vẫn nở nụ cười: "Có muốn đóng gói không?
Chung Viễn Huỳnh: "Không cần đóng gói."
Thời tiết rất lạnh mà đồ ăn lại nguội rất nhanh, Takoyaki phải ăn khi còn nóng.
"Được rồi." Cô chủ bỏ tám viên vào hộp, cắm hai thanh tre, đưa cho Chung Viễn Huỳnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những viên bạch tuộc nhỏ nóng hổi xuyên qua hộp carton mỏng truyền đến hơi ấm, những đầu ngón tay lạnh ngắt của Chung Viễn Huỳnh cảm nhận được chút ấm áp.
Cô liếc khóe mắt, Phó Tẫn đang đứng cách đó không xa, vô cảm đi ngang qua gian hàng sôi động với ánh mắt lạnh lùng, như thể những người xung quanh không liên quan gì đến anh.
Anh không quan tâm nhưng cũng không mất kiên nhẫn.
Chung Viễn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hai người băng qua đoạn đường này, từ xa có thể nhìn thấy cầu Văn Hội, dòng người ngày càng đông, hai bên đường cầu có nhiều gian hàng tạm thời bày bán đồ chơi nhỏ, đèn lồng nhỏ, cây nhựa huỳnh quang, vân vân.
Nhiều đứa trẻ xúm quanh quầy hàng không chịu rời đi, đôi mắt sáng ngời viết rằng chúng muốn, chỉ cần cha mẹ mua là chúng có thể vui cả đêm.
Niềm hạnh phúc của tuổi thơ luôn rất đơn giản, một vài món đồ chơi nhỏ là có thể thỏa mãn rồi.
Chung Viễn Huỳnh không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, cong môi lên.
Có rất nhiều người chờ xem pháo hoa trên cầu, hơi đông đúc, Chung Viễn Huỳnh dùng cây tre chọc viên bạch tuộc nhỏ cuối cùng, đang chuẩn bị giải quyết nó.
Không ngờ cô vừa nuốt vào miệng, đã bị chú bên cạnh đụng trúng, ngay lập tức miếng bạch tuộc nghẹn ở cổ họng: "Khụ khụ—"
"Ơ kìa, đừng chen chứ."
"Sao năm nay nhiều người đến xem pháo hoa quá!"
"Đi, qua đó đi."
Trong tiếng ồn ào, không ai để ý đến chút động tĩnh này của Chung Viễn Huỳnh, khi pháo hoa chuẩn bị bắn ra, những người trên cầu lại càng sôi nổi không ngừng nghỉ.
Chung Viễn Huỳnh vẫn chưa đỡ nghẹn được, nhìn thấy đám người đang đẩy về phía mình, cô đã phản ứng lại, tránh không kịp, đang nghĩ thôi thì nhịn vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đã được người nào đó chìa tay ra bảo vệ.
Phó Tẫn đối mặt với cô, anh dùng lưng ngăn lại giúp cô.
Đám đông đang tiến tới, anh vẫn đang dang tay ra bảo vệ cô nhưng không hề chạm tí nào vào cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!