Xung quanh im lặng đã khiến cho hiệu ứng của sự mê hoặc tăng mạnh.
Chung Viễn Huỳnh giật mình, sau đó cô nghe thấy mình nhẹ giọng hỏi: "Vậy làm thế nào mới không muốn uống?"
Cô từng hỏi Trần Minh Cát liệu uống cà độc dược có gây nghiện không, Trần Minh Cát nói bản thân loại thuốc này không có thành phần gây nghiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên ảo giác như thế nào mới khiến cho Phó Tẫn nguyện ý đắm chìm, cho dù biết rằng sẽ tổn hại tới cơ thể.
Phó Tẫn đứng thẳng dậy, hơi lùi về sau: "Bánh ngọt, mười sáu cái."
Năm từ đơn giản nhất lại khiến lòng Chung Viễn Huỳnh chua xót.
Phó Lăng Thanh có bận đến đâu cũng sẽ nhớ tổ chức sinh nhật cho Phó Tẫn nhưng năm Phó Tẫn 9 tuổi bà ấy đang ở nước ngoài, còn bị trì hoãn đến mức không thể thoát ra được.
Ngày đó, Chung Viễn Huỳnh đang chơi ở nhà bạn, nghe thấy Phó Lăng Thanh gọi điện cho Phó Tẫn mới biết hôm đó là sinh nhật anh. Nhưng cả ngày hôm đó Phó Tẫn đều lặng lẽ nhìn cô chơi với người khác, im lặng làm phông nền.
Trong tiềm thức cô vẫn luôn cho rằng thứ không thể thiếu nhất trong sinh nhật là bánh sinh nhật, do đó cô hỏi anh có muốn ăn không.
Đồ Phó Tẫn muốn ăn rất ít, vậy nên anh lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Viễn Huỳnh cũng không quá để tâm, thuận miệng nói: "Chị đang định làm thử, trước đó từng thấy dì Trương làm rồi, có vẻ rất dễ."
Ai biết được rằng anh sẽ tiến lên nắm ngón tay cô, lắc lắc, ánh mắt sáng như sao trên trời, nịnh cô: "Em muốn ăn."
Khuôn mặt non nớt của Chung Viễn Huỳnh ra vẻ ghét bỏ: "Ồ, nhưng chị không muốn làm nữa."
Phó Tẫn không dám nói chuyện, chỉ chu môi, trong đôi mắt to tròn lấp lánh như trái nho tràn đầy vẻ tủi thân.
Vì tính cách của Chung Lịch Cao nên thời kỳ nổi loạn của Chung Viễn Huỳnh tới sớm, suốt thời thơ ấu và thời thiếu niên đều giống như con nhím xù lông, nghịch ngợm lại khó tính.
Nhưng gai nhọn của cô đâm về hai phía, đâm người khác, cũng làm bản thân bị thương.
Phó Tẫn lại như không biết sợ đau, dù toàn thân bị gai đâm cũng chỉ lặng lẽ nhổ chiếc gai đó ra, lưu lại rất nhiều vết thương còn đang chảy máu, sau đó lại tiếp tục đi theo sau cô.
Ngày hôm đó không biết vì lý do gì mà Chung Viễn Huỳnh không tiếp tục bài ca nổi loạn của mình, cô thật sự đã làm cho anh một chiếc bánh sinh nhật.
Dù sao cũng là lần đầu làm bánh sinh nhật, dù có dì Trương hướng dẫn nhưng Chung Viễn Huỳnh vẫn biến phòng bếp thành một đống hỗn độn, cô bê một đĩa đựng thứ khó có thể hình dung được ra, hình dạng miễn cưỡng được coi là giống, nhưng vị thì vừa chua vừa đắng lại vừa khô.
Một người ăn cơm cũng phải dỗ dành như Phó Tẫn lại nghiêm túc ăn hết.
Nến cũng không kịp chuẩn bị, Chung Viễn Huỳnh lấy trộm bật lửa của Chung Lịch Cao, một ngọn lửa hiện lên trong mắt anh, tạo thành ánh sáng mờ.
"Ước đi."
Chung Viễn Huỳnh nhớ tới dáng vẻ hút thuốc của cha cô, dặn dò Phó Tẫn: "Đàn ông hút thuốc xấu lắm, sau này em không được hút thuốc, nhớ chưa?"
Phó Tẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong đôi mắt pha lê đen nhánh không che giấu nổi ánh sao.
Anh nói: "Em hy vọng sau này năm nào cũng có thể ăn bánh sinh nhật."
Tâm nguyện, điều ước trong tim, rồi cũng sẽ có lúc tan vỡ.
Trẻ nhỏ thường hay quên, sau này Chung Viễn Huỳnh quên mất chuyện bánh sinh nhật, anh cũng lựa chọn quên đi sinh nhật của bản thân.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!