Chương 14: (Vô Đề)

Cả hai đầu điện thoại đều yên tĩnh.

Phó Tẫn không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.

Chung Viễn Huỳnh dựa vào ghế làm việc, ngón tay vô thức gấp góc tờ giấy lại, mở miệng, đúng lúc muốn nói gì đó thì nghe thấy trong phòng làm việc có người gọi cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô chỉ đành nói vào điện thoại: "Bây giờ có chút việc, cứ tạm như vậy đã."

Dư Tuệ Mỹ đứng ở bàn làm việc đối diện, tay chân luống cuống thu dọn đồ đạc, lại gọi Chung Viễn Huỳnh thêm hai tiếng.

Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên, hỏi cô: "Sao vậy?"

"Đứa bé nhà chị phiền chết mất, lại gây họa ở trường, thầy cô vừa gọi điện thoại cho chị, muốn chị đến đó một chuyến." Dư Tuệ Mỹ nói: "Lát nữa chị có tiết của lớp 10-4, không kịp lên tầng tìm thầy cô khác đổi tiết, tiểu Chung, phiền em dạy thay chị một lát."

Con trai Dư Tuệ Mỹ đang học tiểu học, nghịch ngợm phá phách có tiếng.

"Được ạ." Chung Viễn Huỳnh gật đầu đồng ý, trước kia cô đi thăm Phó Tẫn, cũng nhờ Dư Tuệ Mỹ lên lớp thay cô. Giáo trình của giáo viên mỹ thuật không giống như giáo viên các môn chính khác, gần như là môn học có tính thoải mái, vậy nên điều động sắp xếp có hơi nhiều.

"Chị cảm ơn nhé." Dư Tuệ Mỹ nhấc túi lên, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chung Viễn Huỳnh vừa cầm điện thoại lên xem đã có một tin nhắn mới, Phó Tẫn: "Xin lỗi, em chỉ đùa thôi, không cần mất công sang đây một chuyến đâu."

Tiếng chuông vào học vang lên, Chung Viễn Huỳnh mím môi, để điện thoại xuống, đứng dậy đi lên lớp.

-------

Trong lòng Chung Viễn Huỳnh biết rằng đâu dễ dàng đuổi được Hà Khâm Dương đi như vậy, vì vậy đã bỏ tiền thuê hai người bảo vệ cô đi làm và tan làm.

Buổi tối thứ tư, Chung Viễn Huỳnh chạy tới dạy lớp mỹ thuật "Nghệ thuật phi phàm" cho người trưởng thành, lần này Phó Tẫn cũng tới.

Cô vừa bước vào lớp, hai người đã chạm mắt nhau.

Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ đã khỏe hơn nhiều, Chung Viễn Huỳnh thu lại ánh mắt, gõ gõ lên bảng: "Xin chào mọi người, chuẩn bị vào lớp rồi, mong mọi người giữ trật tự."

Cô vẫn giảng những thứ cơ bản trước như mọi khi, làm mẫu một lần sau đó để các học viên luyện tập, muốn hỏi gì cứ hỏi.

Sau vài lần lên lớp, hai bên quen thuộc hơn nhiều, có chỗ nào không hiểu cũng hăng hái đặt câu hỏi hơn.

Có một điểm rất kì lạ đó là giữa Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn có một sự ăn ý vô hình nào đó.

Phó Tẫn chưa lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên ba giây, Chung Viễn Huỳnh đã có thể linh hoạt cảm nhận được, sau đó đi đến xem anh vẽ như thế nào.

Mỗi lần nhìn thấy một đống kinh khủng ở trên giấy của anh, vẽ không ra hình dạng gì, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có thể vẽ được thế này cũng thần kì.

Trình độ này còn không bằng mấy học sinh cấp hai cô dạy.

Nhưng chăm chỉ học tập là học sinh ngoan, không vứt bỏ cũng không từ bỏ, Chung Viễn Huỳnh khuyên anh: "Đừng nản chí, cũng đừng ủ rũ, dù không có một phần trăm tài năng nhưng em vẫn còn chín mươi chín phần trăm cố gắng!"

Giọng điệu thành khẩn, vẻ mặt quyết tâm.

Phó Tẫn: "..."

Nói chung một tiết học ba tiếng, trong thời gian hơn một tiếng chỉ dạy cho các học viên, cô dành rất nhiều thời gian cho anh.

Khớp ngón tay rõ ràng của Phó Tẫn cầm bút quay quay, đầu bút như có như không chấm lên giấy, khóe môi hơi cong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!