Chương 13: (Vô Đề)

Chung Viễn Huỳnh ở trong một khu nhà nhỏ bình thường. Tình hình an ninh cũng tạm, phòng bảo vệ có hai, ba bảo vệ thay nhau canh gác, người lạ có thể tùy ý ra vào khu nhà này.

Phòng ở của khu nhà này tương đối cũ nhưng được cái giá cả phải chăng, lại gần ga tàu điện ngầm, xung quanh có các chợ bán thức ăn nhỏ lẻ.

Chung Viễn Huỳnh bước vào khu nhà, nhìn thấy người đi theo sau mình chưa từng rời bóng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không phải Phó Tẫn.

Mặc dù dáng đi của Phó Tẫn chậm rãi tùy ý, nhưng sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, vô thức để lộ ra vẻ phong độ và thanh lịch. Là một công tử tự cao tự đại từ trong ra ngoài, chỉ bước đi thôi cũng giống như ngôi sao lớn dưới ánh đèn.

Hơn nữa bởi vì một căn bệnh nào đó, Phó Tẫn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ khá nặng. Khi làm việc gì đó, cơ thể và thần kinh đều kiềm chế ở một mức độ nhất định, ví dụ như lúc đi lại, khoảng cách của mỗi bước chân, động tác nhấc chân hạ chân đều giống y như đúc.

Tiếng bước chân có nhịp điệu khiến Chung Viễn Huỳnh đã quá quen thuộc ấy, không giống với tiếng bước chân không có tiết tấu ở đằng sau, bước chân chột dạ, là tiếng bước chân của người có cơ thể cân đối nhưng không cao.

Loại trừ khả năng là Phó Tẫn, lúc này Chung Viễn Huỳnh móc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho phòng bảo vệ của khu nhà.

Chung Viễn Huỳnh: "Tôi là chủ hộ của nhà A tòa sáu khu hai, có người lạ có ý đồ xấu theo dõi tôi, tôi chuẩn bị đến khu một, phiền các anh cho người đến đây."

"Được, chúng tôi lập tức qua đó."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước kia, khu nhà này từng xảy ra vài vụ án vào nhà trộm cắp, vậy nên bảo vệ khá coi trọng việc này.

Chung Viễn Huỳnh ngồi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà. Giờ cũng đã khá muộn, trên đường không có nhiều người, mà tiếng bước chân kia lại càng lúc càng gần.

May sao lần này chú bảo vệ đến nhanh, chưa đến hai phút đã tới nơi, Chung Viễn Huỳnh thầm thở phào, khi đó mới phát hiện bản thân đã toát mồ hôi lạnh, lập tức giơ tay gọi lớn: "Ở đây, là tôi gọi điện thoại, là người đằng sau theo dõi tôi."

Vẻ mặt bảo vệ nghiêm túc, trực tiếp xông qua giữ chặt người đó.

"Đây chỉ là hiểu nhầm, tôi quen cô ấy." Người kia vừa mở miệng đã hét: "Viễn Huỳnh, là tôi!"

Nhờ ánh đèn đường cách đó không xa, Chung Viễn Huỳnh nhìn rõ là ai ngay lập tức, hơi cảm thấy khó chịu, dưới ánh nhìn ngập ngừng của bảo vệ, rất quyết đoán mà nói: "Tôi thật sự không quen anh ta, cũng không hiểu sao anh ta biết tên tôi, hiện nay thông tin cá nhân bị tiết lộ rất phổ biến, mong mọi người giúp tôi, nếu không bây giờ tôi cũng chỉ đành báo cảnh sát."

Bảo vệ thấy cô mặt mũi sợ hãi, nghĩ đến gần đây có tin tức tên biến thái theo đuôi quấy rối phụ nữ, lập tức sừng sộ, nạt nộ người kia: "Anh không phải người sống trong khu này, vào đây làm gì, còn đi theo con gái nhà người ta, đi ra khỏi đây! Nếu còn không đi, chúng tôi lập tức đưa anh đến đồn cảnh sát!"

Vẻ mặt người đàn ông có hơi tức giận: "Tôi thật sự có quen biết cô ấy, cô ấy là bạn gái cũ của tôi, con gái mà chia tay đều lật mặt không nhận người quen, tôi chỉ muốn xin quay lại, hay là các anh châm chước một chút?"

Vừa nói, anh ta rút ví tiền ra, ý tứ ám chỉ rõ ràng.

"Cút cút cút, đừng có nói nhiều như vậy."

Mặt mũi bảo vệ như muốn nói "kịch này chúng tôi thấy nhiều rồi",  không thèm nghe mấy lời gọi là giải thích của anh ta, trực tiếp đuổi ra ngoài.

Anh ta cũng không giãy giụa, quay đầu nhìn Chung Viễn Huỳnh, cười như không cười, nói: "Tương lai còn dài, tôi vẫn sẽ đến tìm cô."

...

Hai bảo vệ một béo một gầy đuổi người ra khỏi khu nhà, cảnh giác nhìn người kia biến mất khỏi tầm mắt mới quay về trạm gác uống trà.

Bảo vệ gầy có gò má hơi nhô suy tư: "Đúng là thời đại khác rồi, có phải thanh niên bây giờ có kiểu nam đưa nữ về đến nhà không? Vậy cái cô họ Chung kia xinh gái vậy, mấy thanh niên không dám theo đuổi. Trước kia cách xa nên không bị phát hiện, bây giờ đi gần quá bị coi thành theo sau quấy rối. Ôi thật là, làm kín đáo như vậy, ngày đêm bỏ sức ra đưa người về nhà, vậy chi bằng đi lên hỏi thẳng phương thức liên lạc cho nhanh."

Bảo vệ hơi mập còn lại, âm thanh thật thà chất phác: "Nói mắt cậu không tốt lại không chịu nhận, thanh niên này với cậu nhóc lúc trước giống nhau à?"

Bảo vệ gầy cận hơi nặng nhưng không chịu đeo kính, còn không phục: "Sao lại không giống!"

"Cậu nhóc lúc trước trông đẹp trai, vả lại lần nào cũng tiễn đến cửa khu nhà là đi luôn, không làm phiền con gái nhà người ta, đâu có giống thanh niên này?" Bảo vệ béo dùng khẩu âm của vùng nào đó, phản bác đến nỗi nước miếng văng tung tóe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!