Chung Viễn Huỳnh chưa kịp phản ứng, nói: "Cái gì?"
Cô liếc nhìn người đàn ông mặc đồ màu vàng loạng choạng rời đi, lại thấy tinh thần của Phó Tẫn không được tốt, thậm chí tâm trạng còn có chút bất thường, cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chung Viễn Huỳnh đưa ô lên che cho anh, hỏi: "Em khó chịu ở đâu hả? Chị đưa em đến bệnh viện nhé?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, ánh đèn xe ô tô chiếu đến, một chiếc xe dừng trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, một người đàn ông lập tức bước xuống, anh ta cầm một chiếc ô to bước nhanh đến, đi đến trước mặt Phó Tẫn, trên mặt đầy vẻ tội lỗi: "Đột nhiên có chút chuyện xen ngang, tôi đến muộn rồi."
Anh ta thấy Chung Viễn Huỳnh đứng bên cạnh Phó Tẫn, thì gật đầu với cô và định đưa Phó Tẫn đi.
Chung Viễn Huỳnh lớn tiếng hỏi: "Chờ đã, anh là gì của cậu ấy?"
Phó Tẫn còn chưa rõ đang gặp phải chuyện gì, sao có thể để người khác tùy tiện đưa đi, cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Tôi là Từ Tử Thúc, là trợ lý của anh ấy."
Nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Chung Viễn Huỳnh, Từ Tử Thúc không khó chịu, ngược lại còn lịch sự mỉm cười giới thiệu bản thân, sau đó nói: "Trong xe còn có một người khác là tài xế. Cô có muốn đi về luôn không? Chúng tôi có thể đưa cô về."
"Không cần, tôi có thể tự về được." Chung Viễn Huỳnh nói thêm vài câu, thấy anh ta thực sự có vẻ thân thiết với Phó Tẫn, cô mới yên tâm để anh ta đưa người đi: "Phó Tẫn có vẻ không được khỏe, các cậu có cần đưa cậu ấy đến bệnh viện xem thế nào hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ xử lý."
Từ Tử Thúc đưa Phó Tẫn vào trong xe.
Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại ra, chụp lại xe và biển số xe, sau đó mới nhớ ra một chuyện.
Từ Tử Thúc, sao cái tên này lại quen thế?
Hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn cô khi nãy, cũng không giống ánh mắt của một người lạ.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, bỏ lại đèn đường và bóng cây ở phía sau, đèn bên trong xe lại vô cùng mờ ảo.
Từ Tử Thúc ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu nhìn bức ảnh Phó Tẫn gửi vào wechat cho anh một tiếng trước: "Cũng không biết anh nghĩ gì nữa, quan tâm nhiều thế để làm gì, còn phải để ý đến đèn trên đường có sáng hay không."
"Cậu còn sợ bóng tối nữa à, rõ ràng ở nhà cậu đến đèn còn không bật..." Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía băng ghế sau, sắc mặt lập tức thay đổi.
Phó Tẫn một tay day lông mày, hai bên thái dương truyền đến cảm giác đau buốt, như thể có con sâu đang gặm nhấm xương tủy, ăn vào máu thịt của anh, anh nhẫn nhịn đến ngón tay cũng co quắp lại, sắc mặt vô cùng xấu.
"Mẹ nó." Từ Tử Thúc lập tức nói với tài xế: "Nhanh, đến bệnh viện gần nhất."
Tài xế nghe vậy thì nhanh chóng bẻ lái quay đầu xe.
Phó Tẫn mơ hồ nghe được hai từ bệnh viện, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không đi."
Từ Tử Thúc tặc lưỡi: "Ông nội à, cậu làm ơn đi, rốt cuộc cậu muốn dày vò ai chứ hả?"
Anh lấy ra vài lọ thuốc từ trong túi xách, đưa qua: "Không đến bệnh viện cũng phải uống thuốc, có được không?"
Từ Tử Thúc hiểu tính cách của anh, không dám trái lời, chỉ đành giục anh uống thuốc.
"Lọ này uống hai viên, lọ kia chỉ được uống một viên..."
Từ Tử Thúc chưa kịp nói xong, Phó Tẫn đã không thèm nhìn, tùy tiện đổ ra vài viên rồi nuốt thẳng xuống, sau đó dựa lưng vào ghế, nửa khuôn mặt bị bóng tối bao trùm, vẻ mặt u ám.
"..." Từ Tử Thúc cũng thật hết cách, mấy năm nay đi theo Phó Tẫn, khiến trái tim sắt đá của anh ta cũng đã bị mài thành kim thêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!