Chương 5: Đêm trước ngày về nhà 3

Dominique nhìn nhìn thi thể nữ trên giường, lại nhìn nhìn Chris, từ trên người anh nhảy xuống.

"Anh……không nhìn thấy……?"

"Đúng là không có gì cả a!" Chris có chút luống cuống,

"Em rốt cuộc nhìn thấy cái gì? Thi thể?"

Dominique dùng sức chớp mắt nhìn. Lúc nhìn lại, thi thể nữ trên giường không hiểu sao đã biến mất. Đệm giường bằng phẳng sạch sẽ, đừng nói thi thể, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có.

Cậu lại quay đầu nhìn ti vi, màn hình ti vi đen kịt một mảnh, đúng là do mình tắt đi.

"Căn phòng này có điều cổ quái ……" Dominique lẩm bẩm nói,

"Nơi này từng chết người, lại mới trước đây không lâu."

Em xác định?

"Em mới nãy trông thấy trên giường có một cỗ thi thể nữ, nhưng bây giờ lại không có…… Em đoán đại khái là em lại không cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng trong địa ngục Limbus rồi. Em muốn vào ngục Limbus một chuyến."

(Ngục Limbus là chốn giam cầm những linh hồn ko nhận được sự phán xét, ko được giải thoát, đây ko phải là học thuyết chính thống của Công giáo hay Kito giáo, những linh hồn phải vào ngục Limbus là những linh hồn chưa được Chúa Jesus cứu độ qua lễ rửa tội khỏi tội lỗi của thủy tổ loài người, tức là tội đã ăn trái cấm của Adam và Eva)

Ngục Limbus là ranh giới giữa thiên đường cùng địa ngục, nơi ở lại của những linh hồn sau khi chết không thuộc về thiên đường, cũng không thuộc về địa ngục, cũng là gương phản chiếu của thế giới.

Hoạt động của loài người, bất kể là hoạt động trên phương diện vật chất hay là phương diện tinh thần, cũng sẽ lưu lại dấu vết ở trong ngục Limbus, giống như khi loài người đi lại đi lại trên mặt đất thì lưu lại dấu chân.

Thợ săn lão luyện có thể thông qua dấu chân truy tung con mồi, thợ săn ma tay nghề điêu luyện cũng có thể dựa vào dấu vết trong ngục Limbus để phá giải sự kiện thần bí.

Nhưng mà cũng không phải là tất cả thợ săn ma đều có năng lực tùy ý ra vào ngục Limbus. Chris đã sống hơn hai mươi năm, chỉ thấy qua cảnh tượng trong ngục Limbus một lần, mà còn chỉ là thông qua phương pháp nhìn ngó nào đó, mà không phải là tự mình tiến vào.

Dominique thì không giống. Cậu trời sinh đã có được năng lực ra vào ngục Limbus, năng lực cường đại đến nỗi cứ coi như bản thân cậu không nguyện ý, cũng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy cảnh tượng bên trong ngục Limbus.

Dominique hướng Chris gật đầu một cái, người kia lo âu nói,

"Em cẩn thận một chút."

"Không thành vấn đề. Em xem một chút liền đi ra."

Cậu chuyển hướng chiếc giường lớn bằng phẳng sạch sẽ kia, sải bước về phía trước một bước, một chân bước vào trong ngục Limbus.

Ánh sáng xung quanh tối sầm xuống, thế giới phảng phất như biến thành một tấm ảnh cũ ố vàng phai nhạt. Trong không khí trôi nổi những hình ảnh nhàn nhạt, giống như một lớp sương mỏng, đó là dấu vết hành động tiến vào phòng của Dominique cùng Chris lưu lại ở trong ngục Limbus.

Trên giường lớn nằm một người phụ nữ mặc áo ngủ màu trắng, giống y như đúc điều Dominique vừa trông thấy, đã chết, bị bóp chết. Trên thân thể của cô phủ một tầng ánh sáng xám trắng, ở trong ngục Limbus, màu xám trắng là màu sắc của tử vong.

Trong gian phòng này quả nhiên từng chết người.

Một người phụ nữ bị bóp chết ở trên giường. Cơ mà Dominique phân không rõ đây là chuyện xảy ra bao lâu trước. Oán linh của người phụ nữ có thể vẫn còn quanh quẩn ở trong nhà nghỉ, nếu không bọn họ phải giải thích thế nào cái ti vi chớp bật chớp tắt kia đây?

Dominique thoát ra rời đi, màu sắc phong phú chung quanh lại trở về. Cậu chuyển sang Chris,

"Có một người phụ nữ đã từng chết ở trong căn phòng này. Cảnh tượng rất rõ ràng, cũng không biết là oán niệm của cô ta quá mạnh, hay là mới chết không bao lâu."

Chris nhướn lông mày,

"Nói như vậy âm hồn cô ta bây giờ vẫn……? Muốn xua đuổi cô ta sao?"

"Nữ quỷ kia cũng không có làm chuyện xấu gì, chẳng qua chỉ là đem ti vi tắt tắt mở mở…… Em không biết có nên đuổi cô ta hay không, em chỉ biết là em tối nay tuyệt đối không muốn ngủ ở cách vách!"

Dominique kiên quyết nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!