Chương 19: Grimoire Trí Tuệ (7)

Scott giống như con gà con bị xách cánh, do gã đàn ông tóc nâu áp tải. Tốc độ ở trong ngục Limbus của họ di chuyển rất nhanh, tựa hồ thời gian xung quanh trở nên chậm lại. Nhưng mà Scott biết, sự thật cũng không phải là như vậy, mà là thời gian của chính họ trở nên nhanh.

Người làm phép ưu tú có thể ở trong ngục Limbus thao túng thời gian của chính mình. Chẳng qua làm như vậy sẽ có tác dụng phụ, chính là sẽ gia tốc sự già yếu của bản thân, cho nên loài người chưa tới thời điểm khẩn cấp sẽ không sử dụng loại pháp thuật này.

Ác ma thì không băn khoăn nhiều như vậy, dù sao bọn họ tuổi thọ vô cùng vô tận, huống chi đang ở trong lốt người, cái vỏ suy yếu rồi thì lại thay cái khác là được.

Ba ác ma áp chế cậu trở lại số 16 đường White.

Trên vị trí địa chỉ cũ đang xây dựng nhà mới, nhưng mà trước mắt chưa bắt đầu chính thức thi công, chỉ có một đống nguyên vật liệu xây dựng chất đống ở trong vườn hoa nhỏ Wolfgang yêu thích. Chung quanh mờ mờ ảo ảo, hẳn là công nhân đội thi công.

Chẳng qua Scott đang ở trong ngục Limbus, nhìn không rõ lắm, mà những công nhân kia tự nhiên cũng không nhìn thấy bọn họ.

Đi vào! Gã đàn ông tóc nâu xách Scott nhảy vào hố sâu lưu lại sau khi ngôi nhà biến mất.

Trong hố cư nhiên vẽ một pháp trận, ác ma không biết dùng thứ gì tẩm vào thổ nhưỡng, mới vẽ nên nó. Pháp trận này cùng 

"pháp trận truyền tống" Scott dùng lúc trước rất giống nhau, nhưng đường nét xung quanh lại có bất đồng vi diệu.

Còn cả ma văn biểu thị tọa độ mục đích truyền tống kia nữa… Đích đến cư nhiên là địa điểm nằm ở thế giới hiện thực? Chúng muốn dùng pháp trận này đem tất cả mọi người truyền tống trở về thế giới hiện thực?

Cần gì phiền toái như vậy, bọn chúng không phải là có thể tự do ra vào ngục Limbus sao?

"Các ngươi muốn làm gì!" Scott rống to, Thả ta ra!

Woolley đang cầm sách ma pháp đi vòng qua pháp trận, đứng ở đối diện Scott,

"Mời ngươi giúp một việc nhỏ, người trẻ tuổi, dùng máu của ngươi khởi động pháp trận này."

"Ta sẽ không giúp các ngươi làm bất cứ chuyện gì, ác ma!"

"Ầy, vậy cũng đừng trách bọn ta mạnh bạo đấy."

Woolley nháy mắt với tên cảnh sát trẻ, tên cảnh sát trẻ từ trong túi móc ra một con dao nhỏ, dí sát cổ Scott.

―― Chẳng lẽ bọn chúng muốn giết mình?

Scott bị dọa sợ đến hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng. Bọn chúng nhất định có kế hoạch tà ác, muốn bắt mình làm vật tế sống! Mình tuyệt không yếu thế, mình là con đỡ đầu của thợ săn ma, cho dù chết cũng phải chết như là một thợ săn ma!

Lưỡi dao lạnh lẽo nhẹ nhàng vạch một cái trên mặt cậu, Scott chỉ cảm thấy một cơn đau bén nhọn. Nhưng dao cắt vào cũng không sâu. Scott mở mắt, phát hiện tên cảnh sát trẻ chỉ là để cho cậu thấy chút máu, cũng không có đâm xuống sát thủ.

"Các người làm cái gì?"

Scott trái lại không hiểu ra sao.

Tên cảnh sát trẻ cầm trong tay con dao nhỏ dính máu tươi, đi về phía pháp trận, giơ con dao ở khoảng không trên pháp trận. Máu tươi trên con dao tụ thành một giọt nhỏ, theo lưỡi dao sắc bén chảy xuống, rơi vào trung tâm pháp trận.

Một cỗ lực lượng cường đại vồ lấy trái tim Scott, dù cậu có kiên nhẫn hơn nữa, cũng không khỏi hét thảm một tiếng. Phảng phất như có một bàn tay vô hình khổng lồ vươn ra từ giữa pháp trận, xuyên qua lồng ngực của cậu, nắm lấy trái tim cậu, đem máu của cậu cuồn cuộn không ngừng rút ra bên ngoài.

Hai đầu gối cậu như nhũn ra, căn bản không chống đỡ được thân thể, nếu không phải gã đàn ông tóc nâu kia ở sau lưng nhấc cậu, cậu đã sớm quỳ xuống rồi.

"Các người… rốt cuộc đang làm gì…"

Woolley khẽ mỉm cười, trong đôi mắt toát ra thần tình cuồng nhiệt,

"Chủ nhân Abaddon của ta rốt cục có thể đột phá lồng giam, trở lại nhân thế! Cái này còn phải cảm ơn ngươi, người trẻ tuổi!"

Cái… gì…?

Pháp trận tỏa ra ánh sáng đỏ, giống hệt như khi Scott khởi động truyền tống trận lúc trước. Nhưng lần này, ánh sáng đỏ khủng bố khiếp người đến vậy, tựa như có một con mắt màu đỏ máu đang xuyên thấu qua nó theo dõi bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!