Cảnh thám Gorman ở bên bàn làm việc của mình gặp được Woolley đã tóc hoa râm.
"Ông Woolley? Ông tới làm gì?"
À, Gorman. Woolley nhiệt tình cùng hắn bắt tay,
"Anh đi tìm thợ săn ma tôi bảo rồi sao?"
"Tìm rồi, bọn họ bây giờ đang ở ngay trong phòng giam chuẩn bị"trừ mađấy. Gorman cau mũi một cái,
"Nói thật, tôi vốn là không quá tin tưởng loại chuyện này, nhưng mà…"
"Đợi đã, bọn họ? Trừ Wolfgang Shiller còn có những người khác tới sao?"
"Shiller không tới, anh ta có chuyện không phân thân ra được, phái hai đứa nhỏ tới đây, cũng không biết bọn chúng có được hay không."
"Đứa nhỏ? Hắn phái hai con đỡ đầu tới?"
"Không phải, là đứa con lớn hơn kia cùng bạn trai cậu ta, cũng là một thợ săn ma."
Ồ… Woolley như có điều suy nghĩ.
Sao vậy Woolley?
"Không có gì. Tôi tới tìm anh, muốn nhờ cậy anh một chuyện."
Chuyện gì?
"Sự kiện ác ma bám xác lần này, khiến tôi nghĩ tới vụ án hai mươi năm về trước kia. Tôi suy đoán, giữa chúng có lẽ có mối liên hệ nào đó!"
Thật sao?
Ánh mắt Gorman sáng lên,
"Thế nhưng vụ án kia không phải là đã cáo phá rồi sao? Chẳng qua là ăn trộm cùng cướp bóc giết người mà thôi a, chỉ là chẳng qua phạm nhân là bị ác ma bám xác mà thôi."
"Vụ án kia là mấy tên bị bám xác muốn lấy trộm một cuốn sách trân quý từ trong tay một nhà sưu tầm sách, sau khi thất bại thì trực tiếp cướp của, còn giết chết nhà sưu tầm sách đó.
Sau đó mấy tên tội phạm này vẫn bị sa lưới, cuốn sách bị cướp đi kia mặc dù đã tìm trở về, nhưng người nhà của người chết nói đó là
"cuốn sách không may mắn", không chịu cầm, cho nên nó vẫn được cất giữ ở trong phòng vật chứng của cảnh cục.
Tôi bây giờ có một suy đoán đáng sợ, chỉ cần thấy quyển sách kia, là có thể chứng minh, cho nên tôi muốn xin anh làm chuyện này, có thể đem quyển sách kia đưa cho tôi được không?
Số hiệu của nó là số 10979.Gorman thở dài,Woolley, mặc dù tôi rất hiểu tâm tình muốn phá án của ông, nhưng vật chứng không thể tùy tiện lấy ra từ trong phòng vật chứng a! Huống chi bây giờ đã về hưu, không phải là cảnh sát trong nghĩa vụ nữa, không thể nhúng tay vào vụ án…Cho nên tôi mới phải nhờ cậy anh a!
Đây là một sự kiện phạm tội đã được kế hoạch hai mươi năm, nếu như phỏng đoán của tôi được chứng thực, như vậy một loạt án kiện cũng có thể đạt được giải đáp! Nếu là thật sự phá được vụ án, công lao tôi một phần cũng không cần, nhường hết cho anh.Woolley!
Tôi là cái loại người thèm muốn công lao đó sao!
"Woolley chợt cười một tiếng, nụ cười kia khiến cho Gorman không hiểu sao cả người phát rét."Gorman, anh điều đến Lakeside City mới một năm, nếu như có thể phá một vụ án lớn, đối với anh mà nói cũng có chỗ tốt đi, nói không chừng có thể mượn vụ này lên làm cảnh giám.
Nói thật, cảnh giám đương nhiệm…
"Woolley hạ thấp giọng,"Tôi đã sớm nhìn gã không thuận mắt, một tên tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh nọt, bản lĩnh thật sự gì cũng chả có, đồng nghiệp trong cục đối với hắn cũng có nhiều oán hận…
"Gorman gật đầu một cái, cái tên cảnh giám đầu lú bụng phệ đó đúng thật đáng ghét, hắn trong lòng biết, cảnh giám còn thu nhận hối lộ, là một hắc cảnh, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ mang tính thực chất, chỉ có thể mặc cho hắn cưỡi trên đầu mọi người tác uy tác phúc."Nếu như lần này anh lập được công lớn, lên làm cảnh giám là tốt rồi. Anh là người có chân tài thực học, chẳng qua thiếu một cơ hội mà thôi. Phá vụ án này, về công về tư đều có chỗ tốt.
Huống chi, thân là cảnh sát trách nhiệm chính là giải quyết án kiện, bảo vệ dân chúng mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!