Sau khi bị giật mình thức dậy, Mạc Tiêu Tiêu cũng không còn buồn ngủ. Nhìn đồng hồ trên di động cũng đã gần sáu giờ, khoảng cách đến lúc quân huấn cũng không còn bao lâu nên đơn giản là không ngủ tiếp, rửa mặt thay quần áo xuống canteen.
Ngày hôm qua bọn họ quá gấp gáp, cái gì cũng không chuẩn bị, tới bữa sáng cũng bỏ qua mà chạy đi tập quân sự. Nếu không có ẩu như vậy thì cho dù thân thể cô gầy yếu cách mấy cũng không tới mức vừa lên đường chạy liền rơi vào tình trạng kiệt quệ sức lực, thật mất mặt.
Hôm nay nhất định phải đàng hoàng ăn bữa sáng, lấy thể lực sung mãn đi đối phó với Hà Trát Hiên. Dựa theo những gì cô ta đã nói, những lần huấn luyện kế tiếp khẳng định sẽ không nhẹ nhàng buông tha cho cô. Cơ tuyệt đối không thể bị cái người tến Hà Trát Hiên kia lần nữa đánh bại.
Rửa mặt xong liền nhanh chóng ra cửa, Mạc Tiêu Tiêu nhìn điện thoại canh thời gian, hướng về Đới Mộng Doanh nói:
"Ta chuẩn bị đi canteen, ngươi muốn ta mang lên một phần không? Thời gian còn sớm, đi kịp"
"Cái này được. Cái này được" Đới Mộng Doanh rối rít gật đầu, hoàn toàn không hề khách khí mà nhanh chóng đáp ứng, "Ta muốn ăn một phần há cảo mọng nước, một ly sữa đậu nành, ơ, thuận tiện cho thêm hai lát đậu hủ chiên nữa đi"
"Ok, ta đi rồi về liền" Mạc Tiêu Tiêu giơ ngón tay ra dấu cho Đới Mộng Doanh, sau đó xoay lưng ra cửa đi về phía thang máy.
Ký túc xá nữ dãy C vốn dĩ không có bao nhiêu người, lúc này trời lại còn sớm tinh mơ càng là vắng vẻ, cả cái thang máy chỉ có một mình Mạc Tiêu Tiêu. Theo thói quen, cô móc điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn chào buổi sáng đến Liễu Khinh Huyền, ngờ đâu chính ngay lúc này, đèn đóm trong thang máy phụt tắt tối thui, sau đó giống như máy bay bị quăng ném vào dòng không khí đối lưu cường liệt, rung lắc như điên.
Mạc Tiêu Tiêu làm sao mà nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy xảy ra, trong lúc chưa kịp phản ứng thì bị hất tung vào một góc.
Rắc
Âm thanh cái gì đó đứt gãy ghê rợn vang lên, sau đó thang máy như cái hộp sắt phế liệu vô dụng, ầm ầm hướng phía dưới lao xuống. Lại "Ầm" một tiếng rung rinh kẹt lại một tầng lầu nào đó. Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ sợ bóng tối, cả quá trình còn đang tê liệt bởi cơn khủng hoảng bao vây, ngoại trừ thét chói tai và sợ vỡ mật, Mạc Tiêu Tiêu hầu như không còn nghĩ được cái gì khác.
Ở một căn phòng, Liễu Khinh Huyền lúc này đã thức dậy, đang yên đang lành bỗng giật mình choáng váng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi:
"Nhiễm Nhiễm, ngươi có nghe được tiếng động gì không?"
"Hình như là âm thanh từ bên thang máy, còn có tiếng thét chói tai thì phải..."Tô Nhiễm Nhiễm tái mặt, "chẳng lẽ có người bị nhốt trong đó?"
"Là Tiêu Tiêu" Liễu Khinh Huyền mặt cắt không còn hột máu, nhanh chân phóng thẳng ra ngoài.
Tô Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên hỏi, "Làm sao ngươi biết là Tiêu Tiêu?"
"Linh cảm" toàn bộ lực chú ý của Liễu Khinh Huyền đều đã được đóng gói chuyển phát đến gian thang máy đằng kia, căn bản không có tâm tình nào mà đi giải thích nhiều, đơn giản nhả ra hai chữ trả lời Tô Nhiễm Nhiễm rồi bấm nút biến mất
"..." nói thêm một chữ cũng không được sao, mức độ coi trọng đối với Mạc Tiêu Tiêu đúng thật không tầm thường chút nào.
Tô Nhiễm Nhiễm than một hơi, cũng nhanh chân đuổi theo về phía thang máy, đồng thời bấm điện thoại gọi cho bên cứu viện của văn phòng trường.........
Bóng tối thật đáng sợ, từ lúc bốn phía chấn động vang lên một tiếng "Ầm" kinh thiên động địa xong, mọi thứ từ không gian đến thời gian giống như trôi ra khỏi hai chữ "tồn tại", trừ bỏ hỗn độn hắc ám cùng sự yên lặng nhức óc, cái gì cô cũng không còn cảm thấy, còn nghe thấy hay nhìn thấy nữa. Sự sợ hãi giống như cơn thủy triều nhấn chìm Mạc Tiêu Tiêu, chật vật chống chọi một lúc sau, cô mới chậm rãi nhận thấy phản ứng hiện tại của cơ thể, nghe lại được tiếng la của chính mình mà dừng lại.
Mạc Tiêu Tiêu yếu đuối trượt dọc theo vách tường ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm gối, hai mắt trợn to nhìn xoáy vào không gian đen thui...
"Tiêu Tiêu, ngươi có ở bên trong không?"
"Tiêu Tiêu?"
"Bên trong có người?"
"Nghe được không?"
Là Liễu Khinh Huyền? Đôi mắt Mạc Tiêu Tiêu lay chuyển, giành giật lại được chút ý thức. Liễu Khinh Huyền làm sao biết cô ở chỗ này.
Nhưng Mạc Tiêu Tiêu cũng không có hơi sức đâu mà kẹt ở vấn đề này rối rắm, lần theo phương hướng truyền đến thanh âm mà sờ soạng lại gần:
"Ta ở đây! Khinh Huyền, cứu ta! Nơi này thật tối, ta rất sợ, Khinh Huyền..." cô cố gắng đề cao âm thanh, nhưng kẹt cái lúc nãy quá sức thét lên nên bây giờ cổ họng thật đau, tiếng nói ong ong ang ang, căn bản âm lượng không có phát ra bao nhiêu.
Cũng có thể là tâm linh tương thông, tuy rằng âm thanh của Mạc Tiêu Tiêu tắc nghẽn mơ hồ nhưng Liễu Khinh Huyền vẫn có thể nắm bắt được chính xác
Tiêu Tiêu thật sự ở bên trong!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!