Ngay khi bước vào ngõ, Nam Gia lập tức tháo vẻ mặt tươi cười xuống.
Ở cái nơi nhốn nháo này, khó tránh khỏi việc gặp phải mấy hạng thấp kém. Có một gã say đang đứng đi tiểu ngay tại chân tường, còn ngoảnh mặt ra huýt sáo với Nam Gia.
Nam Gia thầm chửi trong lòng, nhưng không muốn rước phiền toái nên lập tức tăng tốc.
Vào nhà, Nam Gia cởi áo khoác ném lên giường, kéo ngăn tủ ra tìm thuốc lá. Tìm được liền rít một hơi, rốt cuộc cô mới cảm thấy không còn khó chịu như trước đó nữa.
Trong ngăn kéo có một quyển tạp chí, cô lấy ra đặt lên bàn, một tay chống mép bàn, cúi đầu xuống nhìn.
Đó là dạng tạp chí về các nhân vật, trong một kỳ của ba năm trước, chuyên đề được thực hiện là những thanh niên ưu tú của các doanh nghiệp, nhân vật trang bìa là Thiệu Tòng An.
Hắn mặc một bộ âu phục xa xỉ, ngồi trên một cái ghế tựa, trước mặt bày một bàn cờ vua. Trong tay hắn cầm một quân cờ, tạo dáng như đang bày mưu tính kế.
Không biết ai nghĩ ra pose này, cũ rích đến mức khiến người ta phải phì cười.
Nam Gia dửng dưng cầm điếu thuốc, trên trang bìa đã lỗ chỗ vết thủng, châm thêm một lỗ mới.
***
Tắm rửa xong, Nam Gia ngồi xuống mép giường sấy tóc, vừa lúc thầy Giải gọi điện tới báo với cô rằng ông đã trở về.
Nam Già chọn bừa một bộ quần áo để thay, cầm chìa khóa và điện thoại đến tiệm sách.
Giải Văn Sơn đang thu dọn đồ đạc ở gian phía sau, trên bàn trà chất đống mấy món đồ nhỏ nhìn như đồ lưu niệm.
Nam Gia muốn xem, nhưng Giải Văn Sơn lại cản bằng thái độ khác lạ, ông cười: "Mấy cái này không cho cháu được, chú mang về cho cháu cái khác."
Giải Văn Sơn lấy từ trong vali ra hai bao thuốc, đưa cho Nam Gia, "Cháu nhớ nhà đúng không? Mang về cho cháu thuốc lá ở quê cháu này… Cũng không có nghĩa là chú ủng hộ cháu hút thuốc đâu, con gái…"
"Dừng lại, còn nói nữa là định kiến giới tính đấy.", Nam Gia khá ngạc nhiên, "Hóa ra chú đến Nam Thành à? Bạn chú là người Nam Thành ư? Thế mà chú không nói sớm, để cháu bảo bố cháu chiêu đãi chú."
Giải Văn Sơn cười nói: "Chú chỉ muốn gặp riêng người ta thôi, cũng không muốn quấy rầy người khác."
"Mà hình như năm nào chú cũng đi đón sinh nhật của người bạn này, nhưng sinh nhật chú thì chưa bao giờ thấy người ta đến cả."
Trầm mặc một lát, Giải Văn Sơn mới lên tiếng: "Người ấy mất rồi."
Nam Gia sửng sốt, "Vậy, vậy làm sao mà…"
"Cứ đi dạo ở những nơi bọn chú từng đến lúc người ấy còn sống thôi."
Nam Gia chưa từng thấy Giải Văn Sơn phiền muộn như thế này, liên kết trước sau, cô đột nhiên vỡ lẽ, "Người bạn này của chú, là phụ nữ đúng không?"
Có lẽ cả đời không lập gia đình cũng là vì cô ấy.
Giải Văn Sơn không phủ nhận, nhưng cũng không muốn trò chuyện nhiều, chỉ buồn bã tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Một lát sau, ông đổi sang đề tài khác, hỏi cô mấy hôm nay trông tiệm thế nào.
"Tiệm của chú mà chú còn không biết ạ, cả ngày có hai người vào là đã không tệ rồi."
"Không làm lỡ việc của cháu đấy chứ?"
"Không ạ. Bộ phim tiếp theo của cháu vẫn đang trong thời gian thương thảo, tạm thời chưa vào đoàn ngay… À, vừa khéo, nói với chú chuyện này. Có thể cháu phải chuyển nhà đi đấy."
Giải Văn Sơn liếc cô một cái, "Không ở đây nữa à?"
"Người đại diện của cháu bảo cháu chuyển, chị ấy nói là mặc dù bây giờ vẫn chưa đến mức, nhưng sau này chắc chắn sẽ không tránh được việc bị paparazzi hoặc fan quá khích bám theo. Chú cũng biết mà, trong ngõ quản lý không chặt, đến lúc đấy nếu cháu bị quấy rầy, hàng xóm cũng bị quấy rầy theo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!