[14] Đói
Quay phim của Nghiêm Mân Quân, giống như quá trình ép một quả cam thành nước cam vậy.
Mà Nam Gia chính là quả cam ấy.
Đạo diễn Nghiêm vẫn giữ nguyên tắc nhất quán, đóng kín đoàn phim, không cho phép thăm ban, kể cả Châu Liêm Nguyệt là một trong số những nhà đầu tư cũng không được tới.
Từ đầu hạ đến cuối thu, rốt cuộc cũng đóng máy.
Ở lại đoàn phim thêm vài ngày, quay nốt mấy cảnh bổ sung. Sau đó, Nam Gia bảo Tiểu Đàm đặt vé máy bay để hôm sau về Bắc Thành.
Xong xuôi hết mọi việc, cả người cũng như bị hút cạn sức lực.
Nam Gia không ăn tối, vừa về phòng là đã nằm vật ra giường ngủ lịm đi.
Lúc tỉnh lại, trong phòng có thêm một người.
Nam Gia không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười một tiếng, "Lạy hồn, mai là em về rồi mà."
Châu Liêm Nguyệt lơ đễnh đáp một tiếng, "Đến đón em về."
Nam Gia đưa tay bật công tắc tổng, dưới ánh đèn sáng trưng, Châu Liêm Nguyệt ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo len mỏng màu xám tro. Cô không động đậy, cứ nằm trên gối nhìn anh, cho đến khi cô bật cười, anh mới nhướng mày, đứng dậy đi về phía cô.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống mép giường, Nam Gia liền nhổm người dậy, gối đầu lên đùi anh, nằm ngửa rồi hỏi: "Nhớ em không?"
"Em nói xem."
"Nói nhớ em đi."
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh chỉ hỏi: "Tiểu Đàm bảo em chưa ăn tối, đói không?"
"Không đói. Bởi vì có người nào đấy không nhớ em."
"Thế anh chạy đến đây làm gì?"
"Để lên giường với em."
"…", Châu Liêm Nguyệt giơ tay véo má cô, "Anh vốn không có ý này, là tự em nói đấy nhé."
Không đi được đến bước cuối cùng, vì không mang thứ cần dùng.
Châu tổng chê đồ khách sạn cung cấp, chẳng biết là nhãn hiệu vớ vẩn gì, chưa từng nghe nói đến.
Hai người hỗ trợ cho nhau.
Cuối cùng, Nam Gia vớ lấy hộp khăn giấy, rút ra mấy tờ lau tay và ngực, trên tóc cũng dính một chút. Có điều không thể lau sạch sẽ được, vẫn còn thoang thoảng mùi ngai ngái.
Nên đứng dậy đi tắm, nhưng Nam Gia lười động đậy, liền gối lên cánh tay Châu Liêm Nguyệt, điều chỉnh lại hơi thở.
"Đói không?", Châu Liêm Nguyệt hỏi.
"Bụng không đói.", Nam Gia lắc đầu, tiện đà ngước mắt lên, nhìn anh cười, "Chỗ khác đói."
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, hơi thở nặng nề đi đôi phần.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại của Nam Gia, nhập sinh nhật của mình để mở khóa.
"Làm gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!