Chương 49: Anh đã trải qua như thế đấy

Nam Gia giữ cái mũ đang bị gió thổi, tay kia khép chặt cổ áo, rảo bước nhanh chóng đi vào.

Châu Liêm Nguyệt đi theo ngay phía sau cô.

Không phải chưa từng mời người khác về nhà, mà một trong số những người khác ấy có cả Cù Tử Mặc. Nhưng lần đầu tiên có cảm giác chột dạ như đi ăn cắp thế này.

Chỉ mong cánh săn ảnh yên ổn nghỉ lễ, đừng đến đây chụp trộm.

Tuy nói cho dù ảnh chụp trộm có bất kỳ nội dung nào liên quan đến Châu Liêm Nguyệt thì chắc chắn sẽ được bộ phận quan hệ xã hội xóa bỏ, nhưng ảnh chụp hẳn là sẽ qua tay chị Quan, cô không muốn nói với chị Quan rằng giữa cô và Châu Liêm Nguyệt vẫn còn là một mối quan hệ không thể định nghĩa được.

Vào tới bên trong khu chung cư, Nam Gia mới có thể thả lỏng được.

Cô tìm thẻ vào cổng trong túi xách, quẹt "tít" một cái.

Đây là một tòa nhà được xây dựng bởi một đơn vị thầu của Hồng Kông, Nam Gia từng bảo với bạn, sảnh tầng một được trang hoàng quá tráng lệ, trông y như sảnh khách sạn.

Vào thang máy, Nam Gia ấn số tầng, rồi liếc lên vách tường ốp kính, trên đó phản chiếu bóng dáng cương trực của Châu Liêm Nguyệt trong chiếc áo khoác đen. Khoảnh khắc đôi mắt sau cặp kính của anh nhìn cô, cô lập tức lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Xuyên qua hành lang, tới cửa, ấn vân tay mở khóa.

Có lẽ do ngón tay quá lạnh nên giảm độ cảm ứng, cửa không mở được, vang lên hai tiếng cảnh báo chói tai. Nam Gia vội vàng nhập mật mã, lần này thì mở khóa thành công.

Cô đẩy cửa ra, giơ tay ấn nút ở cạnh cửa, ngọn đèn ấm áp sáng lên, mang theo cả mùi muối biển từ hệ thống sưởi.

Nam Gia dùng chân cởi giày, tháo khẩu trang rồi bỏ lên kệ ở huyền quan. Trên đó còn có một khay tròn bằng đồng thau, đựng chìa khóa, bật lửa và mấy thứ đồ linh tinh. Bên cạnh là một cái lọ tán hương, mùi muối biển tỏa ra từ chính chỗ đó.

Cô tháo mũ xuống, tiện tay mở cánh tủ âm tường ngay chỗ huyền quan, "Cần em giúp anh treo áo khoác lên không?"

Châu Liêm Nguyệt cởi áo khoác, đưa cho cô.

Bàn tay khẽ run lên, cô lấy ra một chiếc móc áo bằng gỗ từ trong tủ, treo vào, sau đó xoay người nhặt một đôi dép lê dùng một lần từ trong chiếc giỏ mây, đưa cho anh. Xong xuôi, cô mới cởi áo khoác của mình, cũng treo vào trong tủ.

Trước khi Nam Gia khép cánh cửa tủ lại, Châu Liêm Nguyệt liếc vào trong, hai cái áo treo cạnh nhau, tay áo còn hơi đè lên nhau.

Cuối cùng, cô mới ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh tủ giày, cởi bỏ đôi tất trên chân ra.

Cảm giác như được giải thoát.

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn, cô để chân xuống mặt sàn lát gỗ, mu bàn chân trắng bệch, có thể thấy rõ cả những mạch máu xanh đen.

Nam Gia xỏ đôi dép bông, vừa đi vào trong vừa bảo anh ngồi xuống sofa.

Cô đi vào bếp, bật bếp đun một ấm nước, sau đó bảo anh chờ để cô đi thay tất.

Châu Liêm Nguyệt vắt chân ngồi trên sofa, đưa mắt quan sát bốn phía.

Lần trước tới là vào hơn một năm trước, anh vẫn còn nhớ cái ban công kia.

Khi đó Nam Gia mới vừa dọn lại đây chưa lâu, khắp nơi còn bừa bãi thùng sách và hộp giấy, cả căn phòng trống rỗng lạnh ngắt không hơi người.

Nhưng sau một năm, nơi này đã ghi đầy dấu vết của cô, chiếc đèn bàn hình đầu hươu, mấy cuốn sách để bừa trên thảm, trong chiếc khay thủy tinh trên bàn trà còn mấy viên chocolate chưa ăn đến…

Trong nhà không có cây thông Noel, nhưng trên bàn trà lại có một quả cầu thủy tinh chứa mô hình cây thông Noel.

Châu Liêm Nguyệt cầm lên xem, lắc ngược một cái rồi đặt lại chỗ cũ, bên trong quả cầu bắt đầu có tuyết rơi.

Nam Gia đi vào một lát rồi ra.

Trên chân cô đi một đôi tất phối màu xanh đỏ, trong tay cầm theo hai hộp quà đã được đóng gói. Cô đi tới, đưa cho Châu Liêm Nguyệt, "Cái mỏng này cho anh, còn cái dày thì phiền anh gửi cho Châu Hy nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!