Châu Liêm Nguyệt không sao vào giấc nổi, nhưng bác sĩ khuyên anh tốt nhất không nên quá phụ thuộc vào thuốc, có thể vận động, tắm nước ấm hoặc bật gì đó nghe, có thể hỗ trợ cho giấc ngủ.
Anh đã từng thử mấy phương pháp nhàm chán mà lại không có hiệu quả đó, kết quả vẫn luôn là tỉnh táo đến tận hai ba giờ đêm.
Châu Liêm Nguyệt ngồi dậy khỏi sofa, đứng lên đi vào phòng ngủ, từ ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một lọ thuốc, đổ hai viên ra lòng bàn tay.
Ngồi im chốc lát, anh bỏ hai viên thuốc vào lọ, đóng nắp "cạch" một cái rồi quẳng trở lại.
Anh xoay người, đi vào phòng để quần áo, thay một bộ đồ khác rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đánh xe ra khỏi hầm, mãi một lúc sau, Châu Liêm Nguyệt mới nhận ra mình đang đi về phía nhà Nam Gia.
Anh cầm lái bằng một tay, tay kia với ra lấy bao thuốc lá, lãnh đạm rút lấy một điếu, bật lửa châm.
Cửa sổ mở một nửa, làn gió giữa đêm hè mang theo cả chút hơi nóng oi bức lùa vào.
Tàn thuốc bị gió thổi rơi xuống áo sơ mi, anh cũng lười chẳng buồn phủi bỏ.
Chừng nửa tiếng sau thì tới trước cổng khu chung cư của Nam Gia.
Cho xe dừng lại ở ven đường, anh gác cánh tay lên khung cửa sổ, quay đầu nhìn ra ngoài, có thể xuyên qua khe hở nhìn về phía tòa nhà Nam Gia đang ở.
Hai giờ đêm, tòa nhà kia có mấy ô cửa sổ còn sáng đèn, nhưng khoảng cách quá xa, cụ thể là tầng nào thì chẳng thể nhận rõ được.
Trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhưng anh vẫn nhìn về tòa nhà ở phía xa kia, cho tới khi hút hết hai điếu thuốc, anh mới dụi bỏ tàn lửa, đóng cửa sổ rồi đánh xe vòng trở về.
***
Nam Gia vẫn chưa ngủ.
Làm chủ nhà đón khách, sau khi đưa Cù Tử Mặc về cửa khách sạn anh ở, cô về nhà mình.
Gọi điện thoại cho Trần Điền Điền, cô nàng cũng chưa ngủ, Bành Trạch lại phải tăng ca cả đêm, thế nên cô nàng liền bắt xe sang nhà Nam Gia.
Vừa vào cửa, Trần Điền Điền đã cười hỏi, "Lạ ghê. Đi bay với đàn ông mà giờ đã xong rồi?"
Nam Gia đã biết chuyện paparazzi chụp lén, đang giải thích với chị Quan, "Không có chuyện đấy đâu. Chỉ cùng người ta đến chỗ đạo diễn Nghiêm ăn khuya thôi. Mà kể cả đúng là thế, ba tiếng, ngắt đầu bỏ đuôi, đủ làm cái gì?"
"Ba tiếng còn không đủ?… Không phải chứ, trước kia cậu với người ta quần nhau mấy tiếng?"
Nam Gia cười, cầm cái gối ôm đập Trần Điền Điền.
Trần Điền Điền thấy trên bàn có rượu liền tự rót cho mình một ly, thêm chút nước ngọt có ga, rồi gắp hai viên đá bỏ vào.
"Gọi mình đến đây là muốn nói chuyện gì hả?"
Nam Gia cầm ly rượu lên, nhìn cô nàng, "Hỏi cậu một chuyện này."
"Hỏi đi."
"Cậu cảm thấy, tình yêu bình thường là gì?"
"Cậu thử định nghĩa trước về tình yêu bình thường xem nào?"
"Thì… Tại sao cậu lại đồng ý cưới Bành Trạch? Vì cậu ấy đối xử rất tốt với cậu? Cậu với cậu ấy sống chung với nhau rất thoải mái? Hay là vì hai bọn cậu có mục tiêu phát triển giống nhau?"
"Đều có cả.", Trần Điền Điền trầm ngâm giây lát, "Thật ra mình chưa từng nghĩ đến luôn. Nếu bắt buộc phải nói, thì có lẽ nguyên nhân khiến mình cảm thấy mình không thể rời bỏ anh ấy, chắc là vì, mình có thể thoải mái khóc trước mặt anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!