Suất diễn của ngày thứ Sáu kết thúc, Nam Gia rủ Trần Điền Điền cùng đi ăn khuya nhân thể dò hỏi về Châu Liêm Nguyệt.
Kịch bản mới theo phong cách Immersive của đoàn có tên là "Yên Chi Hải Triều", sau buổi diễn thử thành công liền được đưa vào danh sách trọng điểm, trở thành vở kịch cố định cho buổi diễn từ thứ Sáu đến Chủ nhật.
Cứ sau mỗi buổi diễn, lại có vài fan mê kịch chực chờ ở trước cửa rạp hát để xin chữ ký.
Đám Nam Gia đều rất thân thiện, bảo ký cái gì là ký c ái ấy.
Dù sao tổng cộng cũng chỉ có khoảng bảy tám fan.
Có một cô bé xem chừng là học sinh cầm áp phích của "Yên Chi Hải Triều" xin chữ ký Nam Gia, trong suốt quá trình đều giơ tay lên che miệng, liếc trộm Nam Gia rồi nhỏ giọng nói: "Chị xinh quá."
Nam Gia cười đáp: "Cảm ơn em. Em cũng rất xinh."
Cô bé nhận được chữ ký liền nhanh chóng chạy đi.
Trần Điền Điền đi tới ôm bả vai Nam Gia, "Cậu khá lắm, già trẻ trai gái đều ăn sạch."
Bên ngoài rạp hát có quầy đồ nướng, mọi người thường xuyên tới ăn.
Họ diễn kịch đương đại, đa phần đều ăn mặc theo phong cách đậm chất "tiểu văn hóa", người ngoài nhìn vào chỉ thấy kỳ dị, khác thường, vô hình tự xây nên một bức vách, ngăn cách họ với những người đang ăn đồ nướng khác.
Nam Gia và Trần Điền Điền ngồi riêng ở một bàn nhỏ.
Cô mở một chai bia, đưa cho Trần Điền Điền, "Hỏi thăm cậu về một người."
"Ai?"
"Châu Liêm Nguyệt."
Đoàn kịch của Nam Gia, nói thật, rất nghèo, nhưng bên trong không hẳn toàn là những kẻ không thành tựu còn đang trôi dạt nơi đất Bắc như cô, cũng có những người thật sự không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc, chỉ một lòng vì nghệ thuật.
Trần Điền Điền chính là người như vậy.
Bố mẹ Trần Điền Điền làm kinh doanh, thuộc tầng lớp trung lưu ở Bắc Thành. Trong nhà còn có một người anh trai làm tài chính, một người chị gái hỗ trợ việc làm ăn của gia đình. Là con út, áp lực kinh doanh của gia đình không đè lên vai cô nàng, cô nàng có thể tập trung vào những vở kịch đương đại của mình, làm biên kịch, làm diễn viên. Cô nàng còn có một người bạn trai, thanh mai trúc mã, yêu đương cũng đã rất nhiều năm rồi.
Nam Gia tìm thông tin của Châu Liêm Nguyệt trên mạng… Thật ra trước đó cô vẫn nghĩ tên Châu Liêm Nguyệt là "Châu Liên Nhạc", lúc xin số từ thầy Giải mới biết hóa ra là "Liêm Nguyệt".
Liên hệ với hình tượng con người anh, quả là vô cùng phù hợp, thậm chí còn cảm thấy trên đời này không thể có hai chữ nào khác tôn được với khí chất của anh như thế.
Tư liệu trên mạng về anh quá ít, chỉ xuất hiện trong danh sách đối tác của một số quỹ đầu tư nào đó.
Mạng lưới quan hệ của Trần Điền Điền khá rộng, có lẽ cô nàng sẽ biết chút tin tức về Châu Liêm Nguyệt.
Phản ứng đầu tiên của Trần Điền Điền là giật mình, "Sao lại hỏi đến người này? Cậu biết anh ta à?"
"Anh ta là học trò của thầy Giải.", Nam Gia chọn giấu đi một chút thông tin.
Trần Điền Điền cười nói: "Mình thấy chú Giải mới gọi là tầm cỡ, người như Châu Liêm Nguyệt mà còn là học trò của chú ấy."
"Rốt cuộc Châu Liêm Nguyệt có lai lịch thế nào?"
"Anh ta làm đầu tư, bây giờ những công ty khoa học kỹ thuật thành công trên thị trường mà cậu có thể đếm ra được, hầu như đều có vốn của anh ta bỏ vào. Quan trọng hơn là, chỗ dựa sau lưng anh ta, không cùng một tầng lớp với bọn mình đâu, là chỗ dựa thật sự ấy… Cậu hiểu không?"
Nam Gia hiểu, "Thế còn con người anh ta?"
"Con người gì cơ?"
"Thì cuộc sống cá nhân ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!