Chương 34: (Vô Đề)

Trung tuần tháng Mười, Nam Gia nhập đoàn.

Đêm trước hôm xuất phát, Châu Liêm Nguyệt giày vò cô đến nửa đêm mới cho cô đi ngủ.

Bởi vì Nghiêm Mân Quân ra lệnh không cho bất cứ ai đến thăm ban, nhất là người thân bạn bè của hai diễn viên chính, diễn viên cần phải duy trì mạch cảm xúc trong suốt quá trình quay.

Châu Liêm Nguyệt ít nhiều cũng nghe nói đến tính tình của vị đạo diễn này, biết bà ấy từng cãi nhau tay đôi với nhà sản xuất ngay tại phim trường, cuối cùng nhà sản xuất vẫn phải thỏa hiệp. Vì không để Nam Gia khó xử, anh cũng sẽ không phá quy tắc này.

Bộ phim có tên "Cỏ lau đắng", quay tại quê của đạo diễn Nghiêm Mân Quân, là một thành phố nhỏ tuyến mười tám ở miền trung.

Tuy rằng bộ phim chỉ có thời lượng mười phút, nhưng Nghiêm Mân Quân vẫn yêu cầu họ phải dành ra ít nhất là một tháng để quay.

Bạn diễn của Nam Gia là một nhân vật cấp ảnh đế, tên Cù Tử Mặc, bộ phim giúp anh giành giải thưởng cũng do Nghiêm Mân Quân làm đạo diễn, là một câu chuyện tình ướŧ áŧ không thể chiếu tại các rạp trong nước, nhưng lại được trao thưởng tại giải quốc tế. Thế nên dù bộ phim này có không trả thù lao, Cù Tử Mặc vẫn chủ động xin đóng.

Nam Gia đã từng xem bộ phim kia, trong phim của Nghiêm Mân Quân, tìиɧ ɖu͙© được miêu tả vừa đẹp vừa khắc khoải, sau khi xem xong, từ đầu đến chân đều lạnh buốt.

Trong phim, Cù Tử Mặc đóng vai một nhà thơ đồng tính, điên cuồng, lập dị.

Tính cách của Cù Tử Mặc ngoài đời rất thoải mái, lại khiêm tốn, lần đầu tiên Nam Gia gặp anh là tại văn phòng của Nghiêm Mân Quân.

Anh kể với mọi người chuyện mình nhận được một cú điện thoại lừa đảo, vậy mà nói mấy câu lại suýt chút nữa khiến tên lừa đảo chuyển tiền cho anh, làm mọi người được một tràng cười vỡ bụng.

Sau khi Nam Gia vào phòng, Cù Tử Mặc chủ động nhường chỗ cho cô và tự giới thiệu, không hề có cái vẻ kênh kiệu của một minh tinh nổi tiếng.

Nói chuyện một hồi, biết Nam Gia và anh đều tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Thành, Cù Tử Mặc không cho Nam Gia gọi mình là "thầy Cù" nữa, còn nói đùa bảo cô gọi mình là sư huynh.

Bộ phim chưa được khởi quay ngay, trong hai ngày đầu, Nghiêm Mân Quân dẫn họ đi loanh quanh trong thành phố, nhất là đồng cỏ lau bên bờ sông.

Bên kia sông là một khu xí nghiệp, nhà xưởng màu xám theo quy cách thường thấy, ống khói thẳng đứng, phun ra từng đợt khói trắng, đặc kệt, lạnh lẽo.

Nghiêm Mân Quân nói, năm đó, dì út của bà tự tử ở chính con sông này, đứa con sinh ra mới đầy một tuổi, chứng trầm cảm sau sinh như một cái động tối om đã nuốt chửng bà ấy. Sau khi bà ấy chết, người trong nhà lại quay ra chỉ trích bà ấy, rằng con còn bé mà lại bỏ mặc, quá vô trách nhiệm.

Đúng vậy, cốt truyện của "Cỏ lau đắng", được dựa trên câu chuyện của dì út Nghiêm Mân Quân:

Một người phụ nữ bị gia đình và hôn nhân bào mòn đến mức héo hon còn hơn cả tro bụi, bỗng một ngày kia phát hiện ra tầng dưới có một người đàn ông mới chuyển đến.

Người đàn ông kia là phóng viên từ nơi khác đến đây làm phóng sự điều tra, đẹp trai, trầm mặc, nhưng ẩn bên trong lại là một tâm hồn nóng bỏng. Người phụ nữ thường nhân lúc đưa con đi nhà trẻ để vụиɠ ŧяộʍ qua lại với người đàn ông kia.

Phóng sự điều tra được thực hiện xong, người đàn ông chuẩn bị quay về, người phụ nữ nhân lúc nửa đêm tới gõ cửa, khiến người đàn ông sợ tới mức suýt chút nữa báo cảnh sát, còn nói rằng họ chưa từng quen biết.

Thì ra, tất cả chỉ là một giấc mộng xuân do người phụ nữ tự dệt nên bởi triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt.

Ngày người đàn ông rời đi, người phụ nữ cũng đầm mình vào cánh đồng cỏ lau.

Nơi quay phim là một khu dân cư được nhân viên đoàn phim tìm người thuê hộ, tòa nhà tập thể in đậm dấu vết tháng năm, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy một người đàn ông đang đánh vợ trong căn hộ đối diện.

Hàng rào chắn chống trộm rỉ sét, cái bếp ga cáu bẩn, cái giá chất đầy những đồ dùng nhựa, nóc ban công treo cả đống đồ lót tỏa ra mùi nấm mốc, mặt đất bày bừa đồ chơi và sách tô màu của lũ trẻ…

Nhân vật nữ chính đã sống suốt trong khung cảnh đó, ngày qua ngày.

Cuộc sống như vậy thật sự quá khác so với cuộc sống của Nam Gia, nhà cô tuy không tính là giàu có, nhưng từ nhỏ cô đã chẳng phải lo chuyện ăn mặc. Thế nên, mãi mà cô vẫn không thể tìm được trạng thái để vào vai.

Nghiêm Mân Quan bắt đầu để lộ khía cạnh "bạo quân" của mình, ngay tại phim trường, bà nghiêm khắc phê bình Nam Gia diễn như thể một đại tiểu thư ngẫu nhiên hạ mình đến trải nghiệm cuộc sống chốn bình dân vậy.

Nam Gia chủ động xin tạm ngừng quay. Trong một tuần liền, cô ở trong căn nhà đó, không cần bất cứ ai hỗ trợ, cũng không giao lưu với bất kỳ người nào.

Sáu giờ sáng mỗi ngày dậy nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà, mua thức ăn… thỉnh thoảng xem phim bộ chiếu trên tivi, lặp đi lặp lại sự buồn tẻ đó.

Sau khoảng thời gian ấy, cô có cảm giác như cả nhân cách và tinh thần của mình đều bị phá hủy hoàn toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!