Châu Liêm Nguyệt không hề đứng dậy, dường như anh đang chờ cô đáp lại câu này.
Nam Gia đành phải nhỏ giọng nói: "Em chỉ cần thứ em nên có được."
Từ đầu đến cuối, cô không hề mở mắt.
Người ta vẫn bảo, lúc ốm đau dễ sinh yếu đuối, câu này quả nhiên không sai.
Con người anh quá lạnh lùng, một khi thể hiện vẻ dịu dàng, sẽ khiến người ta không khống chế được mà muốn đắm chìm trong đó, giống như khi lang thang giữa trời tuyết quá lâu, bất chợt nhìn thấy một hang động có ánh lửa ở phía xa, chẳng cần biết trong đó còn mối nguy hiểm nào khác không, cứ bất chấp lao vào.
Thế nên thà cứ nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy ánh lửa, thà rằng coi như nó không tồn tại.
Một lúc lâu sau, Châu Liêm Nguyệt mới lại lên tiếng, không nghe ra được cảm xúc gì, "… Ngủ đi. Ngủ ngon."
Anh thu tay lại, rời khỏi giường.
Bàn tay giấu trong chăn của Nam Gia khẽ bấu lấy vạt áo trước ngực, cô không diễn tả nổi tâm trạng của mình, dường như cần có một luồng khí tươi mát mới có thể xoa dịu đi sự ngột ngạt lúc này.
Nam Gia mất luôn cảm giác buồn ngủ, cô nghe thấy Châu Liêm Nguyệt đi tắm, sau đó bước ra, "tạch" một tiếng rất khẽ, đèn đầu giường bị tắt bỏ, sau đó anh đi đến chỗ sofa, nằm xuống.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy bóng dáng đơn độc của anh, nghe thấy tiếng anh thở, anh cũng không ngủ.
Nhưng không ai nói chuyện, chỉ còn sự tĩnh mịch tuyệt đối.
***
Lúc Nam Gia mở mắt, Châu Liêm Nguyệt đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi.
Không biết là mấy giờ rồi, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, có lẽ vẫn còn sớm, cũng có lẽ do hôm nay trời nhiều mây.
Châu Liêm Nguyệt nói: "Buổi trưa tôi lại đến. Tiểu Đàm đang trên đường đến đây, em cần gì thì cứ nói với cô ấy, nếu như cô ấy không lo xuể, tôi cho thêm một người nữa tới."
Nam Gia đáp lời.
Anh bước tới, đặt tay áp lên trán cô một cái, rồi đi ra cửa.
Nam Gia ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở cổ tay áo anh.
Buổi sáng, Nam Gia được đo nhiệt độ và huyết áp theo quy trình thông thường, sau đó lại được truyền dịch.
Bác sĩ chủ trị đến hỏi thăm, biết Nam Gia không còn cảm giác đau nữa, liền bảo cô ngày kia lại đi siêu âm xem tình trạng thế nào.
Mười một giờ trưa, Nam Gia truyền dịch xong thì nhận được điện thoại của Giải Văn Sơn, ông nói muốn tới bệnh viện thăm cô.
Nam Gia nghi hoặc: "Sao chú biết cháu nằm viện?"
Giải Văn Sơn cười nói: "Xảy ra chuyện lớn như thế mà cháu còn định giấu à? Con bé này, không chủ động nói với chú gì cả, đúng là không để cho người ta bớt lo mà."
Tầm mười một rưỡi, Giải Văn Sơn tới, không mang đồ bổ dưỡng gì hết, chỉ mang cho cô một bó hoa cát cánh tím ngắt.
Nam Gia cười bảo: "Chú hiểu cháu ghê."
Giải Văn Sơn đặt bó hoa lên kệ tủ, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, hỏi thăm vết thương của cô thế nào, tại sao lại bị thương…
Nam Gia trả lời hết.
Giải Văn Sơn lại hỏi: "Đã nói với bố cháu chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!