Nam Gia lùi lại, đứng dậy, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Cứ tưởng Châu Liêm Nguyệt sẽ đuổi theo, dùng thái độ quen thuộc và một cách thức nào đó, ép cô phải thỏa hiệp ít nhất là trên hình thức.
Nhưng bất ngờ là, lần này không có gì…
Lúc mở vòi nước ra rửa mặt, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, Châu Liêm Nguyệt rời đi rồi.
Nam Gia không thể nào tiếp tục chờ đợi ở không gian tràn đầy dấu vết của Châu Liêm Nguyệt, cô không ngủ được, nằm xuống một lát đã lại ngồi dậy, thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài.
Muộn thế này rồi, cũng không thể quấy rầy Giải Văn Sơn, cô liền gọi điện cho Trần Điền Điền.
Nam Gia hỏi: "Bành Trạch có nhà không?"
"Không có. Đang bận với dự án mới, chắc anh ấy phải tăng ca suốt đêm."
"Mình muốn đến gặp cậu.", Nam Gia rút một điếu thuốc từ trong bao ra.
"Đến đi, vừa hay mình mới xong kịch bản, cậu sang đây giúp mình soát một lượt."
Cúp điện thoại, Nam Gia xin phép tài xế, rồi hạ cửa sổ xuống, châm thuốc. Cô ngồi ngả ra ghế, chốc chốc mới lại rít một hơi.
Trần Điền Điền và Bành Trạch sống chung hơn hai năm, trong nhà của Bành Trạch. Gia đình Trần Điền Điền cũng chuẩn bị cho cô nàng một căn hộ, nhưng chỗ đó xa rạp hát, bình thường cô nàng không về ở.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, một gian thư phòng, diện tích không lớn nhưng bố cục chặt chẽ, bên trong cất giữ cả đống sách nghệ thuật và những tác phẩm kỳ quái Trần Điền Điền thích, còn có rất nhiều mô hình garage kit Bành Trạch sưu tầm được. Hai người họ cùng nhau trang hoàng cho căn nhà trở nên vô cùng thú vị.
Nam Gia chưa từng ghen tỵ với Trần Điền Điền, mà chỉ hâm mộ.
Trần Điền Điền tự do bay bổng như vậy, nguyên nhân chính là bởi phía sau cô nàng có sự hậu thuẫn chắc chắn về mặt vật chất và có một tình yêu vững bền.
Nam Gia vừa vào cửa, Trần Điền Điền đã phát hiện ra cảm xúc của cô không ổn rồi.
Trần Điền Điền ôm cô đi tới chỗ quầy bar trong gian bếp, rót cho cô một cốc whisky, "Làm sao?"
Nam Gia nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói: "Vừa ầm ĩ một trận với Châu Liêm Nguyệt."
Trần Điền Điền nhìn cô, "Vì chuyện gì?"
"Anh ấy muốn hợp tác với nhà họ Thiệu."
Trần Điền Điền thoáng sửng sốt.
Nam Gia nhún vai, "Giờ mình bình tĩnh ngẫm lại, thật ra mình không có tư cách tức giận. Cậu nuôi một con thú cưng, cậu mời khách quý đến nhà ăn cơm, chẳng lẽ lại còn quan tâm đến thái độ của con thú cưng với khách?"
Trần Điền Điền nhìn cô, "Nhưng cậu biết rõ như thế là không lý trí mà vẫn tranh cãi với anh ta. Cậu cũng biết nếu đứng trên lập trường của anh ta, cách làm này của anh ta không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cậu vẫn thấy không vui. Gia Gia, tự cậu có biết là tại sao không?"
Nam Gia trầm ngâm một lát, "… Mình không biết. Anh ấy là người tính khí thất thường, nói thật, ở cùng anh ấy mình cực kỳ mệt mỏi. Nhưng không hiểu vì sao, mình vẫn có ảo giác, thật ra mình có thể ra điều kiện với anh ấy."
"Mình không biết rõ anh ta, cho nên cậu cứ coi như mình đoán mò đi. Nếu như cậu cảm thấy như thế, vậy thì có phải là vì trên bản chất anh ta cũng không hẳn chỉ là một người nói chuyện lợi ích với cậu hay không?"
Nam Gia chỉ có thể nói: "… Mình không biết."
"Cậu không vui là vì cậu cảm thấy đáng lẽ ra anh ta phải quan tâm đến cảm nhận của cậu, nhưng mà anh ta không hề. Như vậy thì nhất định một trong hai người đang có nhận thức sai về mối quan hệ này. Hoặc là anh ta vô tình gây ra cho cậu ảo tưởng, hoặc là cậu có ảo tưởng sai lầm với anh ta."
Nam Gia nói: "Mình lại nghe ra được hai cái này là một mà. Đều là mình nhận định không rõ ràng."
Trần Điền Điền lắc đầu, "Không phải. Hành vi, ngôn ngữ đều có thể che giấu, nhưng mà trực giác thì không biết nói dối đâu. Gia Gia, cậu trước giờ không phải là người hay tự mình đa tình. Cậu ngưỡng mộ Diệp Tiển như thế, nhưng chưa từng phán đoán sai cảm giác của anh ấy về cậu, vậy tại sao trong một mối quan hệ giao dịch đơn thuần như thế này thì lại phán đoán sai?"
Nam Gia cười thành tiếng, "Cậu giống như đang nói với mình là, Châu Liêm Nguyệt yêu mình mà không biết, sau đấy bất giác dùng những lời nói và hành động vượt quá giới hạn, dẫn dắt một cách sai lầm khiến mình nảy sinh hy vọng với anh ấy. Điền Điền, cậu có cảm thấy kết luận này quá hoang đường không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!