Nam Gia thoáng sững người, cô biết điều này rất có thể sẽ mạo phạm đến Châu Liêm Nguyệt, nhưng cô vẫn không nhịn được mà phải hỏi: "... Nhất định phải chuyển à?"
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô.
Thậm chí anh còn chưa nói gì, cô đã cười rồi tự giác bảo: "Được thôi."
Anh hơi nhíu mày.
Cô đưa tay đẩy anh ra. Anh lại không buông tay, ôm ghì eo cô, kéo cô vào buồng tắm.
Tắm xong, hai người tách nhau đi thay quần áo sạch, rồi ra ngoài.
Tài xế lái xe, Châu Liêm Nguyệt đưa Nam Gia về chỗ ở hiện tại của cô.
Xe dừng lại ở gần khu nhà, cặp đèn pha chớp nháy hai cái. Nam Gia đang định đẩy cửa ra, thì Châu Liêm Nguyệt lại tóm lấy cổ tay cô. Cô thoáng sững sờ, nhưng vẫn ngồi vào chỗ.
Châu Liêm Nguyệt nói: "Tối thứ Sáu tôi qua, mấy ngày nay em dọn đồ sang đi."
"Được.", Nam Gia bình tĩnh đáp.
Theo lý thuyết, cô đã làm mọi điều Châu Liêm Nguyệt bảo rồi, đáng ra anh nên hài lòng mới phải, nhưng anh vẫn không buông tay, còn hơi nghiêng người, dáng ngồi uể oải, ánh mắt rơi trên gương mặt cô lại hiện đôi phần sắc bén.
Còn mang đầy ý dò xét.
Nam Gia thầm thở dài trong lòng, cô hỏi: "... Còn gì dặn dò nữa không?"
"Không."
Nam Gia cúi đầu nhìn tay anh.
Anh buông tay, cô liền mở cửa xe, khom lưng bước xuống, nói với anh một câu "bye bye" rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người rời đi.
Bỗng dưng Châu Liêm Nguyệt cảm thấy rất bực bội. Anh hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc.
Không đúng ở đâu?
Anh ngẫm lại một lượt.
Hình như, cô không còn sự ngang tàng như hồi đầu nữa.
Cô sai bảo tài xế của anh, nói rằng chỉ muốn hai người họ ở cạnh nhau, cô đứng dưới ô nói "Anh ôm em đi."
Trên ban công, cô dựa vào vai anh và bảo: "Nói với anh một bí mật này."
Đứng ngoài cửa sổ xe, cô khăng khăng đòi nick Wechat của anh.
Anh gọi tên cảnh cáo cô, cô lại bảo: "Dọa ai chứ!"
Ngồi trong xe, cô nói trong hơi rượu nồng đượm: "Tìm chỗ anh có thể lên giường với em."
Không còn sự ngang tàng ấy nữa.
Dường như, bắt đầu từ khi anh nói câu "Những gì tôi cho em chỉ đủ để bao mấy tiếng thôi à?", cô ngày càng trở nên ngoan ngoãn.
Mà anh lại không thích sự ngoan ngoãn của cô. Thái độ ấy giống như là cam chịu, giống như đang bị động chờ điều gì đó.
Hút hết một điếu thuốc, Châu Liêm Nguyệt vẫn không thể lần ra manh mối. Ngược lại, càng nghĩ lại càng loáng thoáng có một cảm giác mơ hồ và bất lực.
Châu Liêm Nguyệt đã ra "tối hậu thư", Nam Gia đành phải bắt đầu dọn nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!