Chương 23: (Vô Đề)

Châu Liêm Nguyệt dần cảm nhận được sự ẩm ướt thấm qua lớp vải áo sơ mi.

Anh cúi đầu, mà cô đã kịp che hai mắt mình lại rồi bảo, "Em biết như thế này rất mất hứng... Em xin lỗi."

Nhất thời, Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.

Anh rất ghét phụ nữ khóc lóc sướt mướt, nhưng không đến nỗi, thật sự không đến nỗi.

Sự trầm mặc của Châu Liêm Nguyệt khiến Nam Gia cảm nhận được, có lẽ anh mất hứng thật. Cô chống tay xuống giường, định giãy ra khỏi lòng anh.

Nhưng gần như là cùng một lúc, Châu Liêm Nguyệt đưa tay, đè mạnh một cái lên lưng cô. Cô bị ẩn trở lại, trán va vào xương quai xanh của anh, mơ hồ có cảm giác đau.

Anh nói bằng giọng lạnh lùng, không nghe ra chút cảm xúc: "Được rồi."

Dù anh đã ngồi xe ba bốn tiếng để đến đây, nhưng cũng không đến mức thiếu chút kiên nhẫn ấy.

Nam Gia hiểu, "Được rồi." này không phải là "Được rồi, đừng khóc nữa.", mà là, "Được rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi."

Cô diễn suốt cả buổi chiều, vắt kiệt sức để dồn hết cảm xúc vào nhân vật, giờ phút này, cô cần phải mượn cái mặn chát của nước mắt để xả hết đi nỗi buồn trong mình.

Đến khi cô nâng mặt dậy, rời khỏi cái ôm của Châu Liêm Nguyệt, mảng áo âm ẩm ban nãy đã hóa thành ướt sũng.

Cổ họng khô khốc, đau rát, Nam Gia ho khan hai tiếng rồi bảo: "Em vẫn chưa thoát ra được tâm trạng của nhân vật."

Cô ý thức được rằng, lời này là giải thích cho Châu Liêm Nguyệt nghe, nhưng càng như là giải thích cho mình nghe hơn.

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô một lát, lại chẳng bình luận gì, anh nâng cổ tay xem đồng hồ rồi nói: "Tiểu Đàm bảo em vẫn chưa ăn tối."

"Ùm."

Anh rút điện thoại từ trong túi quần ra, Nam Gia biết có lẽ là anh định gọi cho Tiểu Đàm để bảo cô ấy mang bữa tối đến đây, nên vội đè tay anh lại, "Muộn thế này rồi con bé đi đâu mua được nữa, ở đây cũng không phải là khách sạn năm sao đầy đủ tiện ích. Với lại mai em còn có cảnh quay, bây giờ mà ăn thì đến lúc đấy đảm bảo mặt sẽ sưng lên cho mà xem."

Châu Liêm Nguyệt hờ hững đánh giá một câu: "Tôi thấy đúng là em định thí cả cái mạng vào rồi đấy."

Nam Gia cầm cái dây buộc tóc tháo ra từ trước khi đi ngủ đặt trên mặt tủ đầu giường, cào cào mái tóc rồi búi qua quýt, bật cười bảo: "Thế lại hay, thành tác phẩm cuối cùng của em, không phải lo về những lời bình phẩm với doanh thu phòng vé rồi."

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, ánh mắt không phải là không chứa ý cảnh cáo, đừng có nói lung tung.

Nam Gia đi dép vào, lê bước về phía bàn làm việc.

Châu Liêm Nguyệt cũng đứng dậy, cầm theo chai nước khoáng ở mặt tủ đầu giường. Lúc uống nước, anh liếc sang chỗ Nam Gia, cô đang lục hòm thuốc.

Anh hỏi: "Khó chịu ở đâu?"

"Không…", Nam Gia quơ quơ cái hộp giấy trong tay, "Em uống đường glucose thôi."

Uống xong, cổ họng đặc kệt vị ngọt, Nam Gia vứt cái chai thủy tinh rỗng vào thùng rác, rồi xoay người đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Cô rút khăn mặt, chấm khô nước rồi đi ra.

Châu Liêm Nguyệt đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, cánh cửa mở toang, bên ngoài là bóng đêm đen như mực và những tiếng mưa rơi tí tách. Anh mặc cả cây đen, giống một cái bóng cô đơn.

Anh đưa mắt nhìn về phía Nam Gia, cô mặc một chiếc váy ngủ cotton trắng, không có bất cứ phụ kiện nào, thiết kế rộng thùng thình lấy thoải mái làm chính. Nhìn quen hình ảnh cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, thì ra phong cách áo ngủ của cô lúc bình thường lại là vậy, thuần khiết... một cách bất ngờ.

Anh chỉ liếc nhìn một cái rồi lại chuyển tầm mắt đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa người dựa vào thềm cửa, những hạt mưa lất phất bắn cả vào vai, anh cũng mặc kệ.

Nam Gia bước đến đứng cạnh anh, im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi.

Cuối cùng vẫn nghi hoặc, không nhịn được phải nhỏ giọng hỏi: "Sao lại đến đây thăm em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!