Giống như một trò chơi đối kháng, trên một sân khấu tối tăm.
Không có ánh đèn, sẽ không cần phải nhìn vẻ mặt và đôi mắt anh. Cô chỉ cần cảm nhận, hơi thở, nhiệt độ cơ thể, độ mạnh nhẹ nông sâu.
Anh dừng lại cố ý hãm sự hưng phấn của cô, vào những lúc thế này, liêm sỉ chẳng là gì cả, cô bằng lòng nói ra những lời anh muốn nghe để đổi lấy sự thỏa mãn. Nam Gia sợ người đàn ông này, nhưng lại không thể không thừa nhận mình vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc làm cùng anh.
Anh là cao thủ trong trò chơi này.
Sau khi kết thúc, Nam Gia kiệt sức nằm rạp xuống, úp mặt vào gối, ngửi mùi mồ hôi thấm đượm, của cô, hoặc cũng có lẽ là của cả anh.
Một loạt những tiếng sột soạt vang lên, là do Châu Liêm Nguyệt ngồi dậy.
Anh giơ tay bật cái đèn đọc sách lên, ánh sáng dìu dịu, không hề chói mắt.
Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi đưa cho cô. Dường như giữa họ đã hình thành thói quen hút chung một điếu thuốc sau khi xong việc.
Nam Gia từ từ lấy lại nhịp thở bình thường, ngồi dậy vớ bừa một cái áo.
Là áo sơ mi của Châu Liêm Nguyệt.
Cô mặc kệ, xỏ vào, rồi quỳ trên giường, nhận lấy điếu thuốc.
Mái tóc đen dài của cô xòa xuống, rối tung, bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, mấy lọn còn dính trên má.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm một lát, rồi bỗng giơ tay lên, ngón tay vén mấy lọn tóc kia ra.
Cô cũng đưa mắt nhìn anh, trong mắt vẫn còn sót lại màn sương mù mênh mang sau cơn sóng tình ban nãy.
Nam Gia rít thêm mấy hơi nữa rồi trả điếu thuốc lại cho Châu Liêm Nguyệt, "Châu Hy ở nhà một mình à? Vẫn đang Tết, sao anh không ở nhà với con bé?"
Châu Liêm Nguyệt thản nhiên liếc cô một cái, "Con bé đi xem phim với bạn rồi."
Nam Gia gật đầu.
"Em cảm thấy cậu ta thế nào?"
"Ai cơ?", Nam Gia thoáng ngây ra, "Tô Tinh Dư? Anh hỏi em à? Em mới gặp cậu ta có một lần."
"Nói ấn tượng đầu tiên xem."
Nam Gia ngẫm nghĩ, "Thoạt nhìn thì không phải là người lõi đời. Nhưng cũng không nói chắc được… Đánh giá ban đầu của em về người khác không chuẩn lắm, phải tiếp xúc lâu thì mới dám kết luận. Chắc anh đã điều tra về cậu ta rồi nhỉ?"
"Điều tra cũng không thể hoàn toàn hiểu hết một người được.", Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, "Ví dụ như em với Thiệu Tòng An."
Nam Gia cười, "… Có thể đừng nhắc đến Thiệu Tòng An nữa được không?"
Châu Liêm Nguyệt dùng ánh mắt để hỏi cô vì sao.
"Vì hắn không phải là chuyện đã qua của em.", Nam Gia thản nhiên nói.
Tâm trạng của Châu Liêm Nguyệt hôm nay không tồi, không nhất thiết phải làm hỏng bầu không khí, anh giơ tay, vỗ nhẹ lên hai má cô, "Dậy đi."
Nam Gia hỏi: "Còn việc gì à?"
"Ăn tối. Đưa em về."
Nam Gia không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy đi tắm.
Châu Liêm Nguyệt xỏ quần dài, bỗng thoáng dừng lại và hỏi: "Lát nữa em định làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!