Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi bỗng nhiên giơ tay mở cửa sổ xe, tiếp đó là giật bỏ áo khoác của cô ra.
Gió ùa vào, như một lưỡi dao lạnh buốt táp lên mặt, Nam Gia nín thở, không hiểu ra làm sao.
Gã này bị sao thế, muốn hôn mà cũng không bảo tài xế đi, tự nhiên lại điên cuồng như vậy?
Có điều, Châu Liêm Nguyệt chỉ quẳng áo khoác của cô sang một bên, cũng không có hành động nào nữa.
Giờ Nam Gia mới hiểu ra là anh chê mùi khói ám trên người cô.
Nam Gia cười, vươn cánh tay vịn lên vai Châu Liêm Nguyệt, "Nhưng mà thế này thì em lạnh."
"Vừa hay cho em tỉnh rượu."
Nam Gia ngửa đầu nhìn anh, cô cười: "Em không nói lời say."
Châu Liêm Nguyệt đưa tay, hơi dùng sức bóp cằm cô, "Lời say thì được miễn trách nhiệm. Tôi cho em một cơ hội cuối cùng."
Nam Gia vẫn cười, "Không cần."
Chẳng có ý nghĩa gì.
Trước đó đúng là cô quá ngây thơ, còn nghĩ là có thể tiến hành theo chất lượng.
Nhưng hôm nay lấy lại tinh thần, mới cảm thấy rùng mình.
Loại đàn ông như thế này, chẳng hiểu sao cô lại dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh, còn mừng thầm vì mình may mắn vượt qua được cửa ải.
Nhất thời may mắn, đến cuối cùng vẫn phải trả giá.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, cô sẽ vì sự ngây thơ của mình mà rơi vào ảo giác rằng "con người Châu Liêm Nguyệt cũng không đáng sợ đến vậy".
Hôm nay, thái độ đề phòng của Châu Liêm Nguyệt với cô xem như đã khiến cô thức tỉnh một cách triệt để.
Xe lăn bánh, gió lùa vào càng lạnh hơn.
Nam Gia quay lưng đi hắt hơi một cái, Châu Liêm Nguyệt mới đóng cửa sổ lại.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, xốc vạt áo khoác trên người bọc lấy cô.
Nam Gia chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo rộng, cả một mảng da đã bị gió thổi bay đi hơi ấm.
Áo khoác của anh có một mùi hương thoang thoảng, nhiệt độ cơ thể thấm qua lớp áo sơ mi, con người sinh ra đã khao khát sự ấm áp, cô vẫn không nhịn được mà đưa tay ôm ấy anh.
Xe lái vào tầng hầm của một khách sạn cao cấp, từ khi bước vào thang máy, là như được đến với thế giới của ánh sáng và sự ấm áp.
Nam Gia ôm cái áo khoác bằng hai tay, dựa lưng vào vách thang máy, đưa mắt quan sát Châu Liêm Nguyệt.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn, nhưng cô lập tức dời tầm mắt đi.
Xuyên qua một dãy hành lang được trải thảm, đi vào một căn phòng có diện tích cực rộng lớn.
Bên trong nhìn không giống với phòng khách sạn, mà giống một căn chung cư độc lập hơn.
Nam Gia vắt áo khoác lên thành sô pha "Em lạnh quá, em muốn đi tắm trước."
Châu Liêm Nguyệt chỉ liếc cô một cái, không nói câu nào.
Nam Gia thay dép lê, tìm áo choàng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!