Tài xế dừng xe ở bên đường, giao chìa khóa cho Nam Gia rồi xuống xe.
Nam Gia cởi bỏ áo khoác của Châu Liêm Nguyệt, đặt xuống ghế.
Cả hai cùng chuyển lên hàng ghế trước.
Nam Gia điều chỉnh chỗ ngồi, độ cao tay lái và gương chiếu hậu, sau đó mở ứng dụng hướng dẫn trong điện thoại.
Châu Liêm Nguyệt ngồi dựa vào ghế, thỉnh thoảng lại liếc cô một cái. Cô thao tác rất gọn gàng, dứt khoát, rõ ràng là đã lái quen rồi.
Nam Gia khởi động xe.
Trần Điền Điền có một chiếc xe, nhưng cô nàng lười lái, mỗi lần ra ngoài chơi đều là Nam Gia lái xe.
Nam Gia rất thích cảm giác lái xe, kĩ thuật lái cũng khá tốt, nhưng chưa bao giờ chở người có giá trị cao như thế này, thành ra hơi căng thẳng. Xe cũng không phải là loại thường lái, phải đi một lúc mới dần quen được.
Sau khi đã lái ổn định, Nam Gia nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, "Anh có đặc biệt kiêng cái gì không?"
"Không."
"Vậy thì để em sắp xếp."
"Tùy."
Cần gạt nước mở tự động, vạch ra vệt nước hình cung trên tấm kính chắn phía trước.
Nam Gia hơi sợ sự trầm mặc này.
Châu Liêm Nguyệt là người đàn ông tạo cảm giác tồn tại quá mãnh liệt.
Đang khi quan sát gương chiếu hậu, cô chợt lướt ánh mắt qua khuôn mặt anh. Thật ra anh không nhìn cô, nhưng cô vẫn có cảm giác khó chịu như khi vào trường thi bị giám thị nhìn chằm chằm.
Cô khẽ thở ra một hơi, ấn nút bật chương trình phát thanh trên khung điều khiển cạnh tay lái.
Châu Liêm Nguyệt lại lập tức giơ tay lên tắt bỏ, "Ồn ào."
Nam Gia: "…"
Thế giới lại yên tĩnh đến mức chỉ còn lại chút tạp âm.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, "Em đuổi tài xế của tôi đi, là để làm tài xế cho tôi à?"
Nam Gia cười: "Không phải, vẫn đang nghĩ chủ đề để nói đây."
"Tôi cứ nghĩ, đuổi người ta đi là vì có lời muốn nói với tôi."
Nam Gia quay đầu sang nhìn anh, "Phải. Nhưng hình như em vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào."
Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt dừng lại trên khuôn mặt cô một lát, anh không lên tiếng nữa.
Ánh mắt đó đã nói lên tất cả. Anh có thể kiên nhẫn, nhưng không thể kiên nhẫn mãi được.
Tiếng mưa rơi rả rích, không gian lờ mờ tối trong xe đã hóa thành một chiếc lồng giam.
Nam Gia tiếp tục lái xe, bầu không khí yên tĩnh khiến cô bỗng cảm thấy liệu người bên cạnh có phải là không tồn tại hay không.
Cô không kiềm chế được phải ngoảnh đầu sang nhìn.
Châu Liêm Nguyệt hơi nghiêng người, hai cánh tay khoanh trước ngực, hình như đang ngủ. Cởi bỏ áo vest, bên trong anh mặc một chiếc sơmi trắng, không cài hai cúc trên cùng, để lộ yết hầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!