Sau khi Phương Chính Thanh nói từ "vâng", xấu hổ chừng vài ngày, nếu gặp Thẩm Hi phải trong lúc đi lấy cơm, đều có thể xấu hổ một hồi lâu.
Thật ra Thẩm Hi cũng xấu hổ, nhưng da mặt anh dày, sóng to gió lớn gì anh cũng rất bình tĩnh, chút cảm xúc này đặt ở trên mặt anh đương nhiên là không lộ ra ngoài.
Thẩm Hi mò đến ngồi cạnh Phương Chính Thanh.
Hôm nay, thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm, địch nhân tạm thời tắt lửa, tuy rằng vẫn phải đề phòng bắn lén bất thình lình, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng hơn trước kia rất nhiều.
Phương Chính Thanh cuộn ngón tay, nhìn trời, nhìn mây, nhưng không nhìn anh.
Thẩm Hi biết rõ còn cố hỏi: "Anh chọc em không vui sao?"
Phương Chính Thanh cứng rắn đáp: "Không có. "
"Vậy tại sao em không để ý đến anh vậy?"
"…" Vừa nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, mặt của Phương Chính Thanh lại bắt đầu hơi nóng lên.
"Có phải… em hối hận hay không… Nếu như em không nguyện ý thì nói thẳng với anh là được, anh cũng sẽ không bức bách em. " Ý định ban đầu của Thẩm Hi là muốn làm cho Phương Chính Thanh nói chuyện, kết quả nói một hồi cũng lộ ra một chút đáng thương chân thành.
Phương Chính Thanh bưng kín miệng của anh, lại bị xúc cảm trên tay làm cho giật mình, đành phải bỏ tay xuống.
Thẩm Hi còn nói: "Bản thân anh cũng biết rõ, em đã từng đi học, thấy nhiều việc đời, không nhìn trúng anh là phải rồi…"
Mặt của Phương Chính Thanh đỏ tới mang tai, ngắt lời anh: "Không phải!"
Kết quả thanh âm quá lớn, trung đội trưởng một cách xa hơn 10 mét cũng nghe thấy.
Cậu ta lớn giọng hỏi: "Tiểu Phương Đại đội trưởng, Thẩm Đại đội trưởng lại khi dễ cậu hả?"
Phương Chính Thanh ấp úng, nói không ra nguyên do, mọi người đều nở nụ cười.
Phương Chính Thanh oán trách Thẩm Hi: "Đều tại anh, hại em bị mọi người cười. "
Thẩm Hi sợ lại trêu chọc nữa, người trong lòng sẽ giận thật, vội vàng mò mẫm trong lòng ngực lấy ra cành cây bụi nhỏ.
Cành cây bụi nhỏ kết đầy mảnh băng màu trắng bạc, gió thổi không rơi, theo gió đong đưa, sáng ngời dưới ánh mặt trời, xanh biên biếc, ở mùa đông dài đằng đẵng này có vẻ vô cùng thích ý.
Thẩm Hi nói: "Anh nhìn thấy ở bên kia, tặng cho em. "
Đang lúc mùa đông, lần đầu tiên Phương Chính Thanh nhìn thấy màu xanh lá ngoại trừ tùng bách, không khỏi kinh ngạc, đưa tay muốn đón lấy, đột nhiên thấy trên ngón tay của Thẩm Hi ngón tay có một vết máu nhàn nhạt, trong lúc nhất thời cũng không chú ý cành cây bụi nữa, hỏi: "Tay anh làm sao vậy?"
Thẩm Hi không thèm để ý lau một cái: "Không cẩn thận bị cây bụi cắt trúng, không có gì đáng ngại. "
Phương Chính Thanh không hài lòng liếc anh, cúi người ngậm chỗ chảy máu của anh vào trong miệng.
Ngón tay của Thẩm Hi bất ngờ bị nhét vào một chỗ nóng ướt, đầu sỏ gây tội tựa như không biết, còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vết thương.
Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Phương Chính Thanh muộn màng nhận thấy được không thích hợp, ấp úng giải thích nói: "Nước… nước bọt khử trùng… anh đừng… đừng nghĩ vớ vẩn…"
Đôi mắt của Thẩm Hi vừa đen vừa tối tăm: "Anh có thể hôn em không. "
Phương Chính Thanh đẩy anh: "Đây… đây là ban ngày… con người anh… sao lại không biết xấu hổ như thế…"
"Vậy buổi tối có thể không. "
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!