Chương 4: Bên ngoài náo nhiệt – Bên ngoài đám đông

Đậu Que ôm theo cái xẻng nhỏ đến, cũng giống như Tằng Bất Dã, nằm sấp xuống đất nhìn con thằn lằn bay. Cô bé hít hít cái mũi đang chảy nước vì lạnh, đề nghị: "Cô Dã ơi, cô nói xem cháu xúc nó đi có được không ạ?"

"Xúc đi đâu?" Điện thoại của Tằng Bất Dã bị đóng băng đến tắt nguồn, hầu như chẳng chụp được tấm ảnh nào ưng ý, vừa nhấn giữ để tắt máy vừa hỏi Đậu Que.

"Cháu xúc nó đến chỗ người tuyết to kia." Đậu Que chỉ về phía người tuyết ở xa do ai đó đắp.

"Đợi cô chụp ảnh nó xong đã."

Đậu Que liếc nhìn điện thoại của cô, nói như một người lớn thu nhỏ: "Cô phải dán miếng giữ nhiệt cho nó chứ. Thôi, để chú Từ giúp cô chụp."

Thế là Từ Viễn Hành cầm máy ảnh của mình, cùng quỳ sấp xuống đất với hai người họ, ống kính hướng về phía con thằn lằn bay. Tằng Bất Dã khen anh có tinh thần nhiếp ảnh, chịu được mọi khổ cực. Anh nói đừng gắn thêm vàng lên mặt anh, anh chẳng qua là không chịu nổi Đậu Que cứ quấy anh thôi.

Anh chụp rất nhiều ảnh con thằn lằn bay, một sinh vật bé xíu như vậy mà lại chụp ra được vẻ oai phong lẫm liệt, còn đẹp hơn cả những "đại gia" đứng phía sau nó. Đậu Que đợi rất lâu, thấy Tằng Bất Dã đồng ý rồi thì một xẻng xuống, xúc cả tuyết lẫn con thằn lằn bay đi mất.

"Không bị mất chứ?" Tằng Bất Dã hơi lo lắng.

"Mất thì mua đền cho cô." Từ Viễn Hành nói.

"Anh hiểu cái đếch gì." Tằng Bất Dã nói.

Cô nói chuyện vốn như vậy, không mấy lịch sự với người khác, với người không ghét thậm chí còn tùy tiện hơn một chút. Từ Viễn Hành cũng không giận, đối với anh, cách nói chuyện kiểu này của Tằng Bất Dã giống như cù lét vậy, chẳng có gì xúc phạm đến anh cả. Nhưng anh vẫn giả vờ đá cô một cái: "Sao lại nói chuyện với anh Từ của cô kiểu đó?"

Tằng Bất Dã phát hiện họ khá thú vị, bất kể bao nhiêu tuổi, chỉ cần là đàn ông đều gọi là anh, đàn bà đều gọi là chị. Khi lái xe, trong đài liên lạc thường nghe thấy người ta nói:

"Chị X ơi, thích cậu thanh niên cưỡi ngựa kia không? Nếu thích, anh em nghĩ cách giúp chị nhé."

"Anh X ơi, tối nay uống rượu đừng nôn lên người em nhé."

Tằng Bất Dã không thân với họ, thêm vào đó mặt lại nhìn không rõ, hầu như không nhận ra bất kỳ ai trong đoàn xe. Ngay cả Từ Viễn Hành khi tháo kính râm ra nhìn cũng thấy lạ lẫm. Ví dụ như lúc này, đôi mắt anh không có kính râm che chắn, trông như biến thành một người khác. Ánh mắt anh mang một vẻ khinh đời, nhìn chẳng giống người đứng đắn. Thực ra Tằng Bất Dã cũng biết đôi chút, huấn luyện viên off

-road trước đây từng nói: Đàn ông chơi ngoài trời đều là đại bàng, rất khó thuần phục.

Từ Viễn Hành là điển hình của kiểu người này. Gió cát nơi hoang dã đã chạm khắc khuôn mặt góc cạnh của anh, cũng tạc nên thân hình cứng cáp như thép của anh. Khi đứng trước mặt người khác, khiến người ta có cảm giác như Thái Sơn đè đỉnh. May mà sự nhiệt tình của anh có thể làm dịu bớt cảm giác này, nếu không hầu như ai cũng phải kính nhi viễn chi với anh.

"Anh Từ giúp em tìm lại con khủng long nhé." Tằng Bất Dã ra lệnh cho anh, xoay người lên xe.

Anh Từ. Anh Từ. Từ Viễn Hành thầm nhẩm hai lần, chị Thái học nhanh thật.

Bên ngoài quá ồn ào.

Những người này lúc nào cũng có thể sôi sục lên, cô vốn tưởng chỉ dừng xe chụp ảnh thôi, nhưng không ngờ có một ông anh lại chuẩn bị đun nước pha trà, nói phải uống một bình rồi mới đi. Lý do là phải kính các chư vị khủng long một chén. Những người khác cũng đùa theo, nâng chén trà đứng thành một hàng, hắt nước trà xuống đất, nước nóng làm tuyết thủng những lỗ nhỏ. Mặt tuyết trông giống như bị tè vậy.

Chỉ có Đậu Que và Từ Viễn Hành đang tìm con thằn lằn bay trong đống người tuyết ở xa. Con thằn lằn bay đương nhiên không thể mất được, khi Từ Viễn Hành giơ tay về phía cô như khoe của quý, trái tim đang treo ngược của Tằng Bất Dã cuối cùng cũng được thả xuống, tiếp theo là thở dài nhẹ nhõm.

Vợ chồng anh Tời Kéo lúc này mới biết Đậu Que đã chôn con thằn lằn bay của Tằng Bất Dã liền xách cô bé lên xe dạy dỗ một trận. Tằng Bất Dã định khuyên can, nhưng nghĩ lại, mắng một trận cũng được, không thì lần sau cô bé có khi lại đi chôn cả người sống.

Từ Viễn Hành đánh cược với Tằng Bất Dã: "Cô có tin là lát nữa Đậu Que sẽ đòi lên xe cô không?"

"Tại sao?" Tằng Bất Dã hỏi: "Cô bé không nên giận tôi sao?"

"Nó không biết giữ thù." Từ Viễn Hành nói. Quả nhiên, cửa sau xe anh Tời Kéo vừa mở, Đậu Que lau nước mắt bước xuống rồi đi thẳng đến cửa sau xe Tằng Bất Dã, đòi lên xe. Từ Viễn Hành đứng trước xe đắc ý nhún vai, gõ gõ nắp xe của cô rồi bỏ đi.

Câu đầu tiên của Đậu Que khi lên xe là: "Xin lỗi, cô Rau Dại, cô tốt bụng cho cháu mượn con thằn lằn bay chơi, nhưng cháu lại đi chôn nó. Xin lỗi cô."

"Cuối cùng cháu gọi cô là cô Dã hay cô Thái (*) đây?"

(*) Chữ Dã trong tên của nữ chính là , – Yěcài (Dã Thái) là rau dại. Có thể là cách nói đùa của Đậu Que, nhằm ám chỉ Tằng Bất Dã thiếu sức sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!