Sự khinh miệt của anh quá rõ ràng, Vương Gia Minh cuối cùng cũng nhìn thấy anh, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Từ Viễn Hành vì để cho anh ta nhìn rõ mình liền tháo kính râm xuống, đi về phía anh ta hai bước. Anh nhíu mày, vẻ khinh bỉ nhưng không thiếu lịch sự mà nói: "Nhìn cái đếch gì?"
Mặc dù anh có lời lẽ bất kính, Vương Gia Minh vẫn giả vờ lịch sự, anh ta lễ phép hỏi: "Xin hỏi anh là ai?"
"Không nhận ra à?" Từ Viễn Hành khoanh tay trước ngực, ngồi phịch xuống bàn họp bên cạnh: "Công ty đòi nợ mà sếp Tằng thuê đấy."
"Pháp luật không cho phép đòi nợ bằng bạo lực." Vương Gia Minh nhìn Tằng Bất Dã nói: "Tôi đã nói rồi, có tiền sẽ trả cho cô. Cô đừng dùng những biện pháp kiểu này, điều đó không có lợi cho cô đâu."
"Pháp luật còn nói phải trả nợ khi thiếu nợ đấy!" Triệu Quân Lan nói: "Thế sao mày không trả hả? Mày giả vờ làm người tốt cái gì? Người tốt lừa tiền người khác à? Thằng ngu! XXXX!" Tằng Bất Dã nghe Triệu Quân Lan chửi sắp nở hoa, nghĩ thầm anh Triệu bình thường còn nhường mình đấy!
Vương Gia Minh bị sỉ nhục, anh ta trừng mắt nhìn Tằng Bất Dã: "Cô đuổi bọn họ đi! Đây là mấy hạng người nào vậy!"
"Đừng có trừng mắt nhìn sếp Tằng của bọn tao! Trừng nữa tao móc mắt mày ra bây giờ!" Triệu Quân Lan chỉ vào mũi Vương Gia Minh nói: "Mày thử trừng lần nữa xem!" Nói xong, anh ta giả vờ vỗ miệng: "Chậc, miệng không giữ cửa, đùa mày thôi! Không móc mắt mày đâu!"
Tằng Bất Dã cảm thấy lần đòi nợ này đã đạt đến tầm cao mới trong lịch sử, có niềm vui mới. Cô quen với việc tự mình đi đòi, không ngờ tập hợp một "nhóm" đi đòi nợ lại vui như vậy. Trước đây Vương Gia Minh giống như một người bình thường, thỉnh thoảng cũng biết làm càn. Sao hôm nay nhìn thấy Từ Viễn Hành và Triệu Quân Lan lại có vẻ hơi sợ nhỉ?
Đây tất nhiên là xã hội pháp trị, từ khi trở về sau Giao thừa, mỗi lần đòi nợ Vương Gia Minh, cô không còn nổi giận nữa. Cô thường đến và hỏi Vương Gia Minh có tiền không, nếu không thì cô ngồi đó không nhúc nhích. Nếu Vương Gia Minh nổi giận chửi cô, cô sẽ gọi cảnh sát.
Từ Viễn Hành chủ trương đòi nợ văn minh. Anh nói với Tằng Bất Dã: "Sếp Tằng yên tâm, ở đây chúng tôi trông chừng." Triệu Quân Lan kéo ghế ngồi ở cửa công ty, Từ Viễn Hành ngồi ở cửa văn phòng của Vương Gia Minh. Người đi qua cửa công ty hỏi, Triệu Quân Lan liền nói ông chủ công ty này lừa tiền bạn tôi không trả, anh ta không mượn tiền các bạn chứ? Các bạn đừng cho anh ta mượn nhé! Cẩn thận anh ta cuốn tiền chạy trốn đấy!
Từ Viễn Hành ngồi ở cửa văn phòng của Vương Gia Minh, nhân viên nào tìm Vương Gia Minh để ký tên, anh đều nói: "Cẩn thận anh ta lừa đảo, kéo các bạn vào luôn đấy."
Hai người cách nhau một quãng, khoanh tay lắc chân, oai phong lẫm liệt. Nhưng thái độ văn minh, thực sự chẳng thể bắt lỗi được gì.
Vương Gia Minh bị họ quấy nhiễu rất phiền, anh ta hỏi Tằng Bất Dã: "Từng quen biết nhau, cô muốn bức tử tôi sao? Bức tử tôi chẳng có lợi gì cho cô đâu."
Tằng Bất Dã nói: "Trả tiền, trả đồ, chúng tôi sẽ đi ngay."
Họ cứ giằng co như vậy.
Vương Gia Minh tưởng họ sẽ không ở lâu, chỉ ra oai rồi đi, ai ngờ họ không đi. Anh ta muốn ra ngoài, họ cũng không cản mà để anh ta đi, nhưng họ không rời công ty của anh ta. Tám giờ tối, họ bắt đầu đặt cơm, tám giờ rưỡi cơm đến, họ ăn trên bàn làm việc của Vương Gia Minh; mười giờ đêm, họ nhờ nhân viên làm thêm giờ dời bàn ghế di động, họ chuẩn bị dựng lều rồi.
Vương Gia Minh đang ở ngoài tiếp khách với nhà đầu tư, nhìn thấy tin nhắn mà thư ký gửi cho mình hết tin này đến tin khác, mặt tức đến mức tái xanh. Anh ta bảo thư ký gọi cảnh sát, thư ký nói anh ta đã báo trước đó rồi, cảnh sát cũng khuyên anh ta trả tiền…
Thư ký của Vương Gia Minh kiếm cơm không dễ dàng, cúp điện thoại xong liền chửi một câu: "Đồ ngu!"
Họ ở trong văn phòng của Vương Gia Minh cho đến sáng thứ Hai, người trong tòa nhà văn phòng ngày càng đông. Từ Viễn Hành xuống dưới lầu giăng một tấm băng rôn, yêu cầu Vương Gia Minh trả nợ.
Trước khi giăng băng rôn, anh hỏi Tằng Bất Dã: "Em có thương hại thằng chó này khi nó thân bại danh liệt không?"
"Ý anh là gì?"
"Anh hỏi em có thương hại anh ta không?" Từ Viễn Hành nhìn thấy khuôn mặt của Vương Gia Minh là thấy bực, sao có thể có đàn ông trông như vậy? Giống như một con cáo vậy! Chính con cáo này đã làm cho Tằng Bất Dã thông minh mê muội, để anh ta lừa tiền! Anh căm hận nghiến răng, nếu Tằng Bất Dã thương hại anh ta một chút, Từ Viễn Hành sẽ không kiềm chế được cơn giận!
"Em thương hại anh ta làm gì?"
"Vậy anh thuê người giăng băng rôn, em có thương hại không? Anh nói cho em biết, kẻ ác phải có kẻ ác trị." Từ Viễn Hành nói: "Em để mặt mũi gì cho anh ta hả? Tại sao em phải để mặt mũi cho anh ta? Có phải em vẫn chưa hết tình cảm với anh ta không? Chỉ vì anh ta có khuôn mặt lừa quỷ đó hả?"
Anh như một khẩu súng máy, nói ra tất cả những gì anh muốn nói trong một hơi. Tằng Bất Dã nhìn anh đầy vẻ ngờ vực, mãi sau mới phản ứng lại: Từ Viễn Hành đang ghen. Anh đang thực hiện "sự ghen tuông ngược dòng".
Nói như thế nào đây nhỉ? Cô nói cô không có khái niệm gì về ngoại hình của người khác, chắc chắn Từ Viễn Hành sẽ không tin.
"Em thấy anh trông đẹp trai hơn anh ta." Tằng Bất Dã nghiêm túc nói: "Tướng mặt của anh ta quá âm nhu, tướng mặt của anh trông rất anh tuấn."
Cô nói vậy, cơn giận của Từ Viễn Hành lập tức biến mất, vẻ mặt hơi không tự nhiên: "Thật sao?"
"Đúng vậy." Tằng Bất Dã gật đầu: "Em thích vẻ ngoài của anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!