Chương 22: Rượu vào hơi ngà ngà – Anh đừng đi mà

"Nếu em không thành thật thì cuốn xéo xuống cho anh." Từ Viễn Hành nói: "Em làm mấy động tác lung tung đó để làm gì!"

Lăn qua lộn lại, anh hoàn toàn biến thành người địa phương. Tằng Bất Dã ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, những quả bóng bay trong đêm tuyết là "đôi cánh" của cô, dường như chúng muốn kéo cô bay đến một bầu trời tự do.

Từ Viễn Hành rõ ràng đã mệt vì hơi thở của anh trở nên nặng nề, Tằng Bất Dã liền nói: "Anh vẫn cần phải rèn luyện thể chất đấy."

"Em đừng có nói những lời đó với anh! Hoặc là em rút tay ra khỏi cổ anh đi!"

Lòng bàn tay Tằng Bất Dã đang áp vào cổ anh, cố ý hay vô tình mà vuốt v3. Cuối cùng đi đến gần quán bar, anh thả cô xuống.

Tằng Bất Dã có chút ý còn muốn nữa. Cô cảm thấy đàn ông thật là thứ tốt, khi cô ở gần anh, dường như máu chảy nhanh hơn, hơi ấm đẩy đi cái lạnh lẽo tồn tại trong cơ thể cô đã lâu.

"Hay là chúng ta về khách sạn ngủ đi!" Cô nói.

Từ Viễn Hành quay đầu bỏ đi, thật là bệnh mà. Khi đẩy cửa quán bar, một cơn gió cuốn theo chút tuyết đẩy cả người anh vào trong. Mọi người tất nhiên không tha cho anh, Triệu Quân Lan chặn anh lại bắt anh phải giải thích đã đi đâu! Bỏ rơi anh em! Chuyện như thế chưa từng có!

Từ Viễn Hành cười ha hả với mọi người, chủ động đề nghị uống ba ly tạ lỗi trước, lúc này cửa quán bar lại mở, gió lại cuốn theo tuyết đưa Tằng Bất Dã vào. Cô có vẻ hơi chật vật, một tay kéo một quả bóng bay, thân thể tựa vào cửa, sợ nó đóng lại làm vỡ quả bóng.

Anh Tời Kéo nói: "Bóng bay này, Đậu Que thích lắm!"

"Thích thì ngày mai buộc lên cột cờ của anh ấy!" Tằng Bất Dã nói: "Nhưng anh đến đỡ tôi một tay đi chứ!"

Mọi người cười ồ lên.

Trong quán bar có nhiều người Nga ngồi, mùi rượu vodka tràn ngập mũi. Triệu Quân Lan gọi cho Tằng Bất Dã cocktail Metropolitan nhưng bị cô ngăn lại. Ngày hôm nay cô không muốn uống đồ uống dành cho phụ nữ, trước tiên gọi cho mình hai ly: Moscow Mule và Vodka Martini.

Triệu Quân Lan vỗ tay ở bên cạnh: Không ngờ chị Rau Dại còn là tay chơi quán đêm.

Tằng Bất Dã không phản bác, cô thậm chí còn muốn thử Vodka Bomb.

Cô ngồi trên ghế cao trước quầy bar im lặng uống rượu, những người còn lại ngồi cùng bàn với người Nga. Người Nga chỉ uống rượu mạnh, họ thích vị cay nồng k1ch thích, một ngụm vào cổ họng cả người có thể bừng cháy. Thể chất được rèn giũa bởi khí hậu Siberia không cho phép họ uống rượu chậm.

Điều này cũng khá thú vị.

Tằng Bất Dã nhìn Từ Viễn Hành uống rượu với họ, lúc này mới phát hiện anh hơi dị ứng với cồn. Hai ly rượu nhanh xuống bụng, từ cổ bắt đầu đỏ lên. Cả khuôn mặt như mông khỉ, uống rượu uống đến nỗi trở về với tổ tiên. Nhưng đôi mắt vì uống rượu mà càng sáng hơn, luôn nhìn cô qua đám đông.

Tằng Bất Dã lại gọi một ly bia, cầm ly rượu đi về phía đó. Người Nga nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc bùng nổ, ngón tay kẹp một ly pha lê vuông, ánh mắt lạnh lùng và dò xét, có lẽ còn mang chút hung ác. Đi qua những cặp đùi to, cô đứng bên cạnh Từ Viễn Hành, tay gác lên vai anh, nói: "Anh Từ, anh cũng không được rồi đấy. Tránh ra đi."

"Chỉ có em mới được thôi."

Anh tưởng Tằng Bất Dã muốn so tài uống rượu với người ta và đã chuẩn bị sẵn sàng để cứu giá, nhưng không ngờ Tằng Bất Dã không hỗn hào. Cô chỉ trò chuyện với người ta, thỉnh thoảng chạm ly, nhấp một ngụm. Đúng vậy, Tằng Bất Dã ít nói nhưng miệng sắc sảo đang thân thiện trò chuyện với người Nga. Người Nga nói tiếng Trung vụng về, Tằng Bất Dã dùng tiếng Trung, tiếng Anh, cùng với người phiên dịch bên cạnh hoặc bạn chơi dạy vài câu tiếng Nga, cuối cùng thực hiện được giao tiếp không rào cản với người Nga.

"Đờ mờ, quá đỉnh." Triệu Quân Lan ghé đến trước mặt Từ Viễn Hành nói: "Chị Rau Dại rốt cuộc làm gì vậy? Sao cô ấy lại khác với người khác thế?"

Điều này thật thú vị.

Đoàn xe Thanh Xuyên hầu như không hỏi xuất thân, không hỏi nơi đến, mọi người chơi lâu tự nhiên sẽ biết, chưa từng có sự tò mò như vậy với bất kỳ ai. Triệu Quân Lan liên tục tò mò về Tằng Bất Dã, vì biểu hiện của cô thường vượt quá trí tưởng tượng của người khác về cô.

"Nữ tổng giám đốc bá đạo… chăng…" Từ Viễn Hành đùa.

"Cậu đừng nói thế, với khí chất này, ít nhiều cũng có cảm giác đó rồi."

Từ Viễn Hành phát hiện ra rằng mặc dù khi mới quen, Tằng Bất Dã là một người rất khiến người ta lo lắng, lo cô nghĩ không thông, lo cô gặp chuyện, nhưng vào lúc này, cô lại là một người khiến người ta an tâm. Cô có cách xử sự và sức quyến rũ riêng, cô không cần bất kỳ ai lo lắng.

Đúng vậy, cô vốn là người như thế. Vì vậy cô mới dám trong đêm giao thừa bão tuyết xuất phát một mình bất chấp tất cả.

Tôi thật sự thích cô ấy. Từ Viễn Hành nghĩ.

Từ Viễn Hành tránh được việc bị mọi người rót rượu, có cơ hội ngồi đó từ từ uống chút rượu. Nhưng thật kỳ lạ, anh tự rót tự uống nhưng sao lại cảm thấy say vậy? Chắc chắn là Tằng Bất Dã đã cho anh ăn thứ gì đó. 433 không ăn bừa đồ, nhưng anh ta uống rượu bừa bãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!