Chương 17: Con người chân thành – Tình yêu như ánh bình minh

Đây là một đêm đặc biệt.

Gió thổi ào ào qua khu rừng Đại Hưng An Lĩnh. Mái nhà của homestay như đang run rẩy, chỉ cần gió thổi mạnh thêm một chút nữa thì có vẻ như nó sẽ bị lật tung lên. Vào thời điểm này, đừng mong căn phòng này kín gió, bởi gió luôn có cách để len lỏi vào, len lỏi vào tận chăn của bạn.

Tằng Bất Dã trùm chăn kín đầu, nhét mép chăn xuống dưới người để đè lại, cả người cô giống như một con nhộng. Vừa mới sắp ngủ được thì điện thoại lại vang lên, Từ Viễn Hành nói: "Tôi nói thật đấy, tôi không thích khóc."

Tằng Bất Dã đang bồn chồn khó chịu nên lời nói tự nhiên không được cẩn thận: "Anh thích khóc hay không thích khóc thì tôi đều không thích anh!" – Cô từ chối anh một cách trực tiếp.

Nhưng Từ Viễn Hành đáp lại cô: "Em thích hay không thích tôi, tôi đều không thích khóc!!!"

Cơn giận của Tằng Bất Dã bùng lên, cô trả lời anh: "Sau này có việc gì thì nói trong nhóm." Rồi tiện tay chặn anh luôn.

Tằng Bất Dã vẫn luôn đối xử với các mối quan hệ như vậy, một khi cô nhận thấy điều gì đó có thể làm xáo trộn cảm xúc của mình, cô sẽ lập tức cắt đứt. Vì vậy danh bạ trong điện thoại cô gần như đã bị cắt đứt sạch sẽ.

Cô cảm thấy mình càng ngày càng xa cách với xã hội này, cô không muốn chú ý quá nhiều đến ai, cũng không muốn bị ai chú ý quá nhiều. Chơi với Thanh Xuyên khiến cô cảm thấy tự tại, nhưng Từ Viễn Hành rất có thể sẽ khiến cô không thoải mái.

Đôi khi con quá nhát gan rồi. Tằng Ngộ Khâm từng nói vậy.

"Con chỉ là sợ phiền phức thôi, bố ạ." Tằng Bất Dã nói: "Các mối quan hệ giữa người với người cuối cùng đều sẽ đi đến diệt vong, vậy tại sao không cắt đứt ngay từ đầu?"

"Ngầu thật." Khi cô đang mơ màng buồn ngủ, Từ Viễn Hành phát hiện ra cô đã chặn anh và nói một câu ngầu thật. Từ Viễn Hành lần đầu tiên thấy một người dứt khoát lợi hại như vậy, còn tệ hơn và vô tình hơn cả những gì anh tưởng tượng. Từ Viễn Hành tức đến nỗi phải bật cười, anh ném điện thoại sang một bên rồi cũng chìm vào giấc ngủ giữa tiếng gió ào ào.

Họ tập trung với nhau trước bình minh. Có lẽ do đêm qua không ngủ ngon, thêm vào đó ngày hôm nay dậy quá sớm, những người điên của Thanh Xuyên lần đầu tiên tỏ ra mệt mỏi. Đậu Que được chị Tời Kéo mặc quần áo và bế lên xe khi đang say ngủ, cô bé bị xoay xở như vậy mà vẫn không tỉnh.

Tằng Bất Dã vẫn với vẻ nửa sống nửa chết, đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, ngáp liên tục. Khi ra khỏi cửa, cô chạm mặt Từ Viễn Hành, sau đó gật đầu với anh, không hề nhắc đến chuyện đã chặn anh. Từ Viễn Hành nhanh chân bước tới, đưa tay đẩy gáy cô một cái. Đầu cô chúi về phía trước, được Triệu Quân Lan đi ngang đỡ lại.

"Tại sao cậu lại thô bạo với chị Rau Dại thế? Như vậy có phù hợp không? Hội Thanh Xuyên chúng ta từ khi nào lại bắt nạt nữ đồng chí vậy? Cậu chuyển cho tôi 200 tệ ngay bây giờ thì tôi sẽ không lên án cậu nữa." Triệu Quân Lan vừa mới rửa mặt bằng nước lạnh, cảm thấy như bị phù phép gì đó, da mặt rất căng, cần phải nói chuyện để thả lỏng một chút.

"Cậu hỏi cô ấy đã làm gì đi? Cô ấy dám nói không?" Từ Viễn Hành trừng mắt nhìn Tằng Bất Dã.

"Tôi đã chặn anh ấy." Tằng Bất Dã khẽ nhếch khóe miệng: "Có gì mà không dám nói?"

"…"

Thật sự là không mềm không cứng. Từ Viễn Hành nhìn cô chằm chằm và cô cũng nhìn lại anh bằng ánh mắt sáng rực. Điều này gần như tiêu hao hết năng lượng của cô trong ngày. Cuối cùng cô dụi mắt, nói: "Mệt quá."

Từ Viễn Hành quyết định không tính toán với cô nữa. Anh vốn rộng lượng, cũng không thể vì mình nhiệt tình một phía mà oán hận cô gái. Nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái, luôn cảm thấy dù thế nào đi nữa, sau khi ở cùng nhau vài ngày, cô nói chặn là chặn khiến anh khá khó chịu.

Những lời thừa thãi anh cũng không nói nữa, đi chơi vẫn phải vui vẻ. Rõ ràng Tằng Bất Dã bệnh vẫn chưa khỏi, con đường hôm nay cũng chẳng dễ đi, vì vậy anh lên xe của cô.

Tằng Bất Dã nói cô tự lái được, anh bảo cô lái được cái mẹ gì. Tằng Bất Dã liền im lặng. Trong xe lạnh muốn chết, nhiệt độ âm ba mươi lăm độ, cửa sổ xe đọng một lớp sương giá dày đặc, che khuất tất cả tầm nhìn. Động cơ của tất cả các xe đều đang rú lên, chủ homestay đã quen với cảnh này nên vén tay áo nhìn một lúc, muốn tìm thời điểm thích hợp để đưa cho họ những chiếc bánh bao thịt ướt đẫm dầu.

Từ Viễn Hành hỏi Tằng Bất Dã có lạnh không, Tằng Bất Dã thành thật đáp là lạnh. Từ Viễn Hành lại hỏi cô có biết tại sao mình lạnh không? Tằng Bất Dã lắc đầu. Từ Viễn Hành liền nói: "Tim em làm bằng băng. Không lạnh mới lạ ấy."

Anh cười đùa, nhưng không khó để nhận ra đó là suy nghĩ thật của anh. Tằng Bất Dã không giải thích gì về điều này, cô chỉ nói: Sương trên cửa sổ xe phải mất bao lâu mới tan?

Cảm giác không thể nhìn thấy bên ngoài thật tệ, cô ôm vai co ro trong ghế. Từ Viễn Hành thở dài, nói tôi đúng là mắc nợ em. Rồi anh xuống xe đi lấy nước nóng cho cô.

Trong bếp của chủ homestay hơi nước bốc lên nghi ngút, ông đang cúi người lấy bánh bao từ nồi lớn. Những chiếc bánh bao thấm dầu, chỉ cần chạm tay vào là rung một cái, thật là hấp dẫn. Từ Viễn Hành không nhịn được, cầm lấy một cái và ăn hết nửa chiếc trong một miếng. Bánh bao chảy dầu, thơm chết người.

Vị thơm này nhắc anh nhớ đến Tằng Bất Dã tối qua ăn tương nấm như thể không muốn sống nữa liền hỏi ông chủ cách làm tương nấm. Ông chủ nghe anh hỏi, lập tức hào hứng, mày bay mặt mũi hớn hở lên: "Nói đến nấm Đại Hưng An Lĩnh của chúng tôi, thì quả thực là…"

"Hay là bác cứ nói trực tiếp cho cháu cách làm nhé?" Từ Viễn Hành ngắt lời ông chủ. Ông chủ cười hì hì, nói: "Vậy cậu có mua nấm không?"

"Mua ạ."

"Vậy tôi nói cho cậu."

Ông chủ chỉ đùa thôi, ông ấy chỉ là một người cô đơn trong khu rừng, muốn tìm ai đó trò chuyện. Mấy năm trước vào thời điểm này, hầu như không có ai đến núi, quá lạnh nên không ai muốn đến. Cả ngọn núi trống trải, người ngoài đến thì rất phấn khích, nhưng người địa phương thì gần như phát điên. Vì vậy thường vào thời điểm này, ông sẽ đến khu đô thị tìm vợ con. Nhưng hai năm gần đây mùa đông, có nhiều người đến đây hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!