Chu Tự hỏi anh trưa mai có rảnh không, hẹn địa điểm để cô gửi lại áo khoác.
Vốn dĩ Hạ Nghiển Châu có thể sai trợ lý đến lấy, cũng có thể nhắn cô gửi đến, nhưng anh không làm thế, anh đồng ý một cách thoải mái.
Chu Tự thở phào một hơi, thần kinh của cô căng chặt, không còn hơi sức đâu mà phán đoán tính hợp lý của vấn đề này.
Đến trưa ngày hôm sau, cô đúng giờ hẹn đến quán cà phê.
Chỗ hẹn là nơi sầm uất trong thành phố, quán cả phê nằm ở tầng trệt của một tòa cao ốc, bố cục hẹp dài đặc biệt, thế nên chỗ ngồi trong quán đều nằm cạnh sửa sổ, nhìn thẳng ra đường xá tấp nập bên ngoài.
Lương Hải Dương đã đến sớm hơn cô, ngồi ở chỗ sát cửa sổ.
Chu Tự đứng bên góc đường từ xa đã nhìn thấy hắn ta, tim cô đập như trống bỏi.
Cô không đi vào đó ngay, vì cô cũng hẹn Hạ Nghiễn Châu chỗ này, vào mười phút sau.
Hạ Nghiễn Châu rất đúng giờ, xe của anh dừng ở đường đối diện.
Chu Tự mất vài giây để suy nghĩ chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào, và sẽ phải trả giá ra sao, nhưng cô không phát hiện ra mình đã bước đi rồi, nội tâm kiên trì vô cùng.
"Giám đốc Hạ, lại làm phiền anh rồi." Chu Tự cố khiến mình cười tự nhiên nhất.
Hạ Nghiễn Châu cài nút áo vest, vô thức nhìn sang vết thương trên trán cô: "Không sao chứ." Anh nhướn cằm.
Chu Tự cũng vô thức xõa vài sợi tóc lòa tòa: "Vẫn ổn."
Hạ Nghiễn Châu không nói thêm, anh chỉ cụp mắt nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Chu Tự đưa túi giấy đang cầm trong tay cho anh: "Áo khoác đã được giặt khô rồi, nhớ treo lên nhé, đừng để nó nhăn."
Hạ Nghiễn Châu nhận lấy, mở cửa xe, để túi giấy ra ghế sau.
"Ăn cơm trưa chưa?" Anh hỏi.
"Chưa."
Hạ Nghiễn Châu nhìn xung quanh: "Tìm chỗ cùng ăn cơm nhé?"
Hồn Chu Tự đã chẳng còn ở đây nữa.
Xe đậu ở chỗ không bắt mắt lắm, nhưng có hơn một nửa khả năng những người ngồi ở quán cà phê đối diện sẽ nhìn thấy.
Cô không dám nhìn sang bên đó một cách lộ liễu quá, chỉ dám liếc mắt sang tấm kính thủy tinh phản chiếu ánh mặt trời thôi.
Chu Tự lại tập trung sang Hạ Nghiễn Châu: "Giám đốc Hạ, hôm khác tôi mời anh ăn một bữa đàng hoàng nhé."
Hai tay Hạ Nghiễn Châu chắp sau lưng, cười nói: "Không cần khách sáo vậy đâu. Hôm nay cũng được."
"Hôm nay… tôi còn chút việc cần xử lý."
Chu Tự do dự chốc lát, rồi thình lình tiến lên một bước, chỉ cách anh không đến nửa mét.
Cả người Hạ Nghiễn Châu như đờ ra.
Chu Tự hơi ngẩng cằm, nhón gót chân.
Hạ Nghiễn Châu rất bất ngờ, nhưng lại né mắt theo phản xạ, cúi đầu đến gần.
Môi Chu Tự để ở gần vai anh, tầm nhìn của cô chỉ thấy được cổ áo sơ mi chỉnh tề sạch sẽ và cổ áo vest thẳng thớm gập bên ngoài, nhìn gần mới thấy hoa văn chìm trên vải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!