Chu Tự gần như bị Hạ Nghiễn Châu nhấc bổng lên, mặc dù sức mạnh ở trên eo gấp gáp nhưng lại vững chãi, hai chân cô rời mặt đất trong một chốc, quay nửa vòng, sau đó vững vàng đáp đất.
Chu Tự quay người nhìn, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng vẫn là anh.
Vì chưa từng đứng cạnh anh ở khoảng cách gần như vậy bao giờ, bây giờ cô mới phát hiện anh cao to khỏe mạnh đến thế.
Hạ Nghiễn Châu thả tay, lùi về sau nửa bước, anh hờ hững nhìn cô, chẳng thể nào nhìn ra được cảm xúc kích động khi vừa mới cứu được người muốn tự tử.
Chu Tự cũng chẳng giãy dụa kịch liệt gì, cô hơi né ánh mắt anh, lén xoa eo.
Hai người lặng lẽ đứng đó một lúc.
Giọng Chu Tự rất nhẹ, cô hỏi anh, mà như cũng đang hỏi chính mình: "Thật sự không đáng không?"
Hạ Nghiễn Châu nói: "Cuộc sống thì khó mà chu toàn được mọi điều, nhưng bất cứ chuyện gì cũng sẽ có cách để giải quyết."
Cô ngước mắt: "Tôi đang giải quyết thôi."
"Cô làm như vậy là từ bỏ, chỉ sợ cô vừa nhảy xuống thì sẽ thấy hối hận rồi."
Chu Tự mím đôi môi khô rát, né khỏi cái bóng của anh đang bao trùm lấy cô, đi vài bước qua bên hông, quay lại lan can cao đến ngang ngực lúc nảy.
Nước sông dưới chân cầu vỗ vào bờ, tung tóe khắp nơi, hình như gió mùa đông ở đây cũng ẩm ướt hơn.
Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu cũng bước đến.
Anh nghiêng người nhìn cô một lúc, rồi hỏi thẳng: "Vết thương trên trán bị sao thế?"
"Bố tôi quăng gạt tàn thuốc đập vào đầu tôi."
Anh hơi nhíu mày, rồi giơ tay chỉ vào một chỗ: "Còn chỗ này?"
"Lương Hải Dương bóp đó."
"Là?"
Chu Tự giải thích: "Chồng tôi."
Hạ Nghiễn Châu giật mình thảng thốt, mặc dù lòng thầm đoán ra rồi, nhưng khi nghe cô nói một cách bình tĩnh như vậy, những lời cô nói bình thản nhẹ nhàng như bị gió vò nát, nhưng vẫn khiến anh không khống chế được mà vào thời điểm không thích hợp lại nảy sinh cảm giác thương tiếc.
Chu Tự nhìn anh, cười nói: "Hôm nay tôi mất việc, bị người thân duy nhất trên thế gian này bức ép, rồi lại chịu mấy lần bạo lực gia đình, cuối cùng cũng có một lần trải nghiệm được cảm giác không còn gì để luyến tiếc."
Rõ ràng là những điều tệ hại chẳng thể nào thốt nên lời, nhưng giờ này cô lại bộc bạch toàn bộ với anh, còn phải cảm ơn anh có tính nhẫn nại, trở thành nơi để cô xả hết mọi cảm xúc.
Chu Tự nói: "Tôi tự nhận mình chẳng làm chuyện gì xấu xa tội ác tày trời, chưa từng chạy theo danh lợi, chưa từng mong muốn hưởng thụ vật chất gì quá đáng, vòng tròn bạn bè đơn giản, cuộc sống cũng chẳng có sóng to gió lớn gì… Nhưng mà cho dù có như thế, tôi vẫn mất mẹ từ sớm, bố lại chẳng thương yêu, gặp phải người không tốt… tôi muốn ly hôn, nhưng anh ta không buông tha cho tôi…" Cô kể tiếp, ngẩng đầu nhìn anh đầy tiếc nuối: "Trên đời này có người may mắn có kẻ đen đủi, hình như tôi thuộc nhóm người sau."
Hạ Nghiễn Châu nói: "Có may mắn hay không, chưa đến phút chót thì khó mà kết luận lắm."
"Phải vậy không."
Cô nói rất nhỏ, Hạ Nghiễn Châu cũng chẳng nghe thấy.
Hai người rơi vào im lặng.
Đèn hai bên đường tắt dần, chút đốm sáng rọi chiếu trên mặt sông.
Khi nảy anh bảo Trịnh Trị ghé mau thuốc, vốn định về rồi.
Xe dừng ở khúc ngoặt phía trước, khi đi ngang qua cửa sổ quán ăn nồi đất, anh vô ý nhìn vào trong, thấy hai tay cô ôm mặt, ngồi im thật lâu không nhúc nhích, bóng dáng gầy gò nhỏ bé của cô như được khảm nạm lên ô cửa sổ rộng rãi trong suốt, khiến cô trở nên vô cùng lẻ loi và bất lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!