Chương 7: (Vô Đề)

Chu Tự đứng bên đường gọi một chiếc taxi, đến nhà bố mình ở phía Nam thành phố.

Đây là một khu nhà đã cũ kỹ rách nát, từ lúc cô có trí nhớ đã bắt đầu ở đây, mãi cho đến khi cô lên đại học mới dọn đi.

Mẹ của Chu Tự và Chu Chấn là công nhân ở cùng một xưởng, năm cô mười hai tuổi, mẹ cô qua đời vì bệnh, không lâu sau đó, Chu Chấn cũng mất việc, vì mưu sinh kiếm sống, ông cảnh đành phải đến thuê sạp ở chợ, bán thịt heo.

Mẹ kế của Chu Tự vào cửa năm cô mười bốn tuổi, chỉ hai năm từ khi mẹ cô mất. Sau này em trai cùng cha khác mẹ của cô ra đời, năm nay đang học trung học.

Chu Tự xuống xe, nhanh chân chạy lên tầng năm.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, nhưng lại ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức nhà.

Mẹ kế Thẩm Quân đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài, thấy cô vào nhà, bà tươi cười vui vẻ chào đón: "Chu Tự về rồi à, bên ngoài lạnh, mau rửa tay ăn cơm thôi.:

Chu Tự đứng đó không nhúc nhích, nhìn phòng khách sau lưng bà, lòng nặng trịch.

Lương Hải Dương mặc áo cổ cao màu đen, đang rót rượu cho Chu Chấn ngồi bên bàn tròn, chú ý thấy tiếng động bên này, lập tức thả bình rượu xuống đi sang, nhất thời không nói gì, chỉ hơi cụp mắt lặng lẽ nhìn cô.

Chu Tự tiết mình bị lừa rồi, cô nhịn cơn giận: "Sao anh lại ở đây?"

"Bố gọi anh đến ăn cơm."

Chu Tự lạnh lùng nói, "Nhận được đơn kiện rồi à?"

Lương Hải Dương ngập ngừng: "Vào nhà rồi nói."

Thẩm Quân rất biết cách quan sát sắc mặt, thấy hai người cứ giằng co ở đó, bà bỗng cười, đưa đĩa thức ăn cho Lương Hải Dương, đi đến khoác tay Chu Tự: "Đúng thế đúng thế, có gì thì cứ phải vào nhà ngồi xuống mà nói cho đàng hoàng, cơm nấu xong cả rồi, vừa ăn vừa nói."

Chu Tự vốn còn muốn đi, nhưng lại bị bà kéo vào ấn ngồi xuống bàn.

Một mình Thẩm Quân sắp xếp hết, bà để Lương Hải Dương ngồi cạnh Chu Tự.

Mạnh mày Chu Tự lạnh tanh, cô nhìn ông bố ngồi đối diện, ông có giống bị té bị thương chỗ nào đâu chứ, tay phải ông run rẩy cầm chung rượu, ngẩng đầu uổng cạn một hơi. Cho dù trúng gió để lại di chứng nghiêm trọng, cũng không làm lỡ việc ông nhậu nhẹt bài bạc.

Ông uống xong, lấy cái chung sạch bên cạnh rót rượu, gắng sức đưa sang.

Chu Tự không nhận.

Thẩm Quân nhanh chóng đỡ lời, "Ông uống việc ông đi, cho con nó uống gì chứ hả." Bà gắp cá vào bát cô: "Ăn ngay phần bụng, không có xương."

Chu Tự vẫn không nhúc nhích.

Ba người đó không dám bức ép cô, tạm thời nói lảng sang chuyện khác, không để ý đến cô.

Không lâu sau, Chu Loan ngồi bên cạnh cô nói nhỏ: "Ăn đi chị, kiểu gì cũng phải ăn cơm."

Chu Tự quay sang, mới mấy tháng không gặp, em trai Chu Loan hình như lại cao hơn rồi, mặt mũi càng tinh tế hơn, không di truyền cặp mắt hạnh của Thẩm Quân, hàng mày lại có mấy phần khí khái giống Chu Chấn thời trẻ.

Rốt cuộc thì trong người vẫn chảy chung dòng máu, hai chị em không hề xa cách.

Chu Loan lại nhích sang: "Ăn no mới có sức đối phó với họ."

Hiếm khi Chu Tự lại cười thật lòng, nhưng vẫn không động đũa. Đối mặt với đám người này, thật sự cô chẳng thể nào nuốt trôi, cô không muốn ép buộc bản thân mình vì những chuyện này nữa.

Đến lúc nghe bên đó nói đến chuyện vay tiền.

Chu Chấn cười khổ: "Gần đây vận may không được tốt, đáng lý đang ăn chắc rồi, mà một đêm đó phải đền lại hết." Ông nâng chung kính rượu: "May mà còn có con đó Hải Dương, tiền này…"

Lương Hải Dương đứng dậy cạn ly với ông ta: "Bố yên tâm, tiền của vợ chồng con là tiền của bố mẹ, có cần gì bố cứ nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!