Mà ngay lúc này, hai người đang ngồi bên sảnh chờ cũng nhìn sang đây, rồi đứng dậy.
Giờ thì Chu Tự tiến không được lùi cũng không xong, vốn còn muốn từ chối anh, lôi Giang Nhiêu đi.
Ai ngờ Giang Nhiêu lại nhanh miệng: "Được thôi, không làm phiền chứ."
Hạ Nghiễn Châu xòe tay ra hiệu mời sang.
Ba con người, một trước hai sau, đi vào sảnh chờ.
Chu Tự lén nhéo Giang Nhiêu một phát, thì cô bạn lại quay lại nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, từ nảy đến giờ cô bạn còn đang buồn rầu không biết sao để làm rõ coi hai người kia làm trò gì, giờ chẳng phải cơ hội đến luôn rồi à.
Chỉ thấy Lưu Sấm tiến lên vài bước, từ xa đã giơ tay ra, cười hỏi: "Không làm ảnh hưởng công việc của cậu chứ?"
Hạ Nghiễn Châu đứng vững, bắt tay với cậu ta. Nói: "Không sao, vẫn còn thời gian."
"Vậy thì ổn, vậy thì may rồi." Miệng cậu ta thì nói, nhưng lại chột dạ nhìn sang Giang Nhiêu đứng ở sau, hỏi nhỏ: "Sao em lại đến đây?"
Giang Nhiêu không thèm trả lời, xếch mắt liếc cậu ta, rồi lại nhìn Dương Hiểu Đồng đang ngồi ở sô pha. Cô thoải mái đứng ở đó, cười điềm tỉnh, hôm nay cô bạn son màu đỏ bầm, vừa lộng lẫy vừa khí chất.
Nhưng Dương Hiểu Đồng chẳng thèm quan tâm vợ chồng hả, chỉ tập trung vào người kia.
"Hạ Nghiễn Châu, mình lại gặp nhau rồi." Giọng cô gái cũng nhẹ nhàng hẳn.
Hạ Nghiễn Châu cong môi coi như đáp lời.
Ở đây chỉ xếp hai dãy sô pha dài và bàn đá cẩm thạch thấp, vì không phải là nơi chuyên phục vụ cho việc nghỉ ngơi, nên cũng chẳng suy xét coi có hợp lý không.
Hạ Nghiễn Châu ngồi xuống chỗ ghế gần đó.
Vốn Dương Hiểu Đồng chưa ra khỏi chỗ ngồi, thế nên cũng ngồi theo xuống góc phải ghế đối diện. Lưu Sấm cũng ngồi vào chỗ khi nảy đang ngồi, còn Giang Nhiêu lại giành trước ngồi giữa, cách hai người đó ra.
Đợi khi Chu Tự đến, chỗ còn lại của sô pha không còn đủ cho bốn người ngồi.
Cô đứng đơ ra mất hai giây, bất đắc dĩ đi sang bên kia, hơi ngước mắt nhìn, đúng lúc Hạ Nghiễn Châu cũng đang nhìn sang. Biểu cảm của anh nhàn nhạt, mặc dù rất nghiêm túc, nhưng giữa hàng mày lại toát nên cảm giác xa cách, khiến người khác không muốn đến gần.
Chu Tự thầm cười, cô chỉ là người ngoài, nhưng lại rơi vào tình huống gò bó không thoải mái.
May mà ngay sau đó, Hạ Nghiễn Châu nhìn sang chỗ khác, đồng thời cũng nhích sang bên kia một chút, nhường chỗ ra, sau đó cũng không quan tâm đến cô mấy, mà trò chuyện với hai người đối diện.
Chu Tự ngồi xuống, lặng lẽ nghe một lúc mới hiểu. Hôm họp lớp Hạ Nghiễn Châu về sớm, Dương Hiểu Đồng chưa thêm được weixin của anh, thế là hôm nay nhờ Lưu Sấm liên hệ giúp, mới có buổi gặp mặt hôm nay.
Giang Nhiêu không mấy khách sáo, "Mình cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm chứ." Cô nhìn sang Lưu Sấm: "Không phải anh nói hôm nay công ty nhiều việc không bỏ đi đâu được à, sao bỗng nhiên lại rảnh rỗi thế này?"
Ở trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt Lưu Sấm không được tốt lắm, không đợi cậu ta nói gì, Dương Hiểu Đồng đã khoác tay Giang Nhiêu, cười nói: "Cậu đừng có mà giận Lưu Sấm, muốn trách thì trách mình này, do mình năn nỉ cậu ấy dắt mình đến đây đó." Cô bạn kia ngập ngừng, sau đó là nói với Hạ Nghiễn Châu: "Đương nhiên là do mình hi vọng sau này có cơ hội tâm sự với bạn học cũ, nhưng hôm nay đến đây có việc muốn nhờ vả cậu, chỉ là… ngại không biết mở lời thế nào."
Hạ Nghiễn Châu: "Ồ?"
Dương Hiểu Đồng thả tay Giang Nhiêu, hơi ưỡn người, "Nghe nói quý công ty đang có dự án xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng?"
Khách sạn nghỉ dưỡng không ở thành phố này, mới hoàn thành công trình vào đầu năm nay, giờ đang trong giai đoạn lắp đặt, mặc dù chưa khai trương, nhưng đã có có các công ty truyền thông lớn tham gia tuyên truyền.
Hạ Nghiễn Châu nói thật: "Đúng thế."
Dương Hiểu Đồng đưa danh thiếp sang: "Công ty bên mình sản xuất nệm giảm áp lực, trước đây cũng từng hợp tác với những khách sạn lớn. Lần này thật ra cũng đã liên hệ với các bộ phận liên quan của quý công ty, chỉ tiếc là…" Cô bạn vừa cười đùa vừa tiếc nuối nhún nhún vai: "Thế nên, lần trước gặp lại bạn học cũ, vừa hay lại là ông chủ của Cẩm Đồ, nên đang nghĩ không biết có đi cửa sau được không."
Hạ Nghiễn Châu như thể dễ nhờ vả lắm: "Cứ tưởng là chuyện gì, không thành vấn đề, cô đưa danh thiếp người phụ trách cho tôi." Anh dựa vào lưng ghế, giọng hài hước: "Cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, người phụ trách bên tôi công tư phân minh, nhiều khi còn không chịu thanh toán cho tôi, phần sau thì phải coi bên đó đàm phán thế nào."
Những lời này vừa hợp lý vừa chặt chẽ, Dương Hiểu Đồng cũng tự rõ trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!