Chương 44: (Vô Đề)

Hạ Nghiễn Châu nhờ chú ba mình tìm Lương Hải Dương giúp, hắn ta báo thù không thành, dễ rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu, trở thành một quả bom hẹn giờ phát nổ bất cứ lúc nào.

Chú ba của anh trả lời, cho dù kết quả thế nào, trong vòng một tuần sẽ cho anh câu trả lời.

Giờ đây không dám coi nhẹ vấn đề này nữa, Hạ Nghiễn Châu vẫn kiên quyết đón đưa Chu Tự đi làm mỗi ngày. Mà chính bản thân Chu Tự cũng hết sức cẩn thận, phần lớn thời gian cô đều ra vào cùng các đồng nghiệp, tránh một mình đi ra ngoài.

Nhưng cho dù cả hai đều hết sức cẩn thận, nhưng trong một khoảng ngắn ngủi, vẫn xảy ra chuyện.

Gần đây, trung tâm triển lãm thành phố chuẩn bị tổ chức hội chợ triển lãm cây cảnh, là một cơ hội rất tốt để quảng cáo đến mọi người về các tác phẩm của mình.

Ban đầu công ty Chu Tự không đủ tư cách để tham gia, nhưng nhờ Triệu Tư Kiều tìm người hỗ trợ, nên được một chỗ trong góc.

Do thời gian khá gấp, cần phải thống nhất phương án mới có thể tiến hành các lưu trình sau.

Phòng thiết kế phải ở lại tăng ca, Triệu Tư Kiều cũng không về, cô nàng nằm chơi game trong sô pha phòng Chu Tự chờ mọi người.

Phòng làm việc bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc len lỏi vào từng góc trong phòng, khơi dậy linh cảm.

Bầu trời bên ngoài tối dần, cho đến khi ánh đèn chân không ánh lên cửa sổ thủy tinh.

Hạ Nghiễn Châu gọi điện thoại đến, anh bảo đang đợi đèn đỏ, tầm năm phút nữa là đến chỗ cô.

Chu Tự nhìn tiến độ công việc: "Bên em chắc sẽ kết thúc trễ hơn chút đó."

"Không sao, anh ở ngoài đợi em."

Chu Tự cúp điện thoại, gọi Triệu Tư Kiều xem thử ảnh mô phỏng thế nào, chị gái kia thì không thèm liếc đến, bảo đợi xong ván này đã.

Điện thoại còn lại của cô nàng thì rung liên tục, cô nàng cũng chỉ nhìn qua rồi quăng cho Chu Tự, "Đặt trà sữa đó, cô xuống lấy giúp tôi đi."

Chu Tự thấy điện thoại hiện số giao hàng, cô nghe máy rồi đi ra ngoài, đến cửa phòng làm việc thì cô hơi dừng bước, rồi lại vòng ngược vào, cô tìm gì đó trong túi xách nhét vào túi quần sau mới yên tâm.

Đi ra ngoài nói với đồng nghiệp nam duy nhất trong phòng thiết kế, "Tiểu Diệp, ra ngoài với chị chút đi." Thật ra có thể nhờ cậu ấy đi một mình, nhưng cô nghĩ Hạ Nghiễn Châu sắp đến rồi, nên tiện thể xuống để đợi anh luôn.

Hai người bước ra khỏi công ty, đèn hành lang khá là âm u, tiếng nhạc như bị đóng vào hộp, bên tai lập tức im bặt.

Xuống đến sảnh đợi một lúc thì nhân viên giao hàng mới đến. Thật sự là chỗ của họ khá hẻo lánh, còn nằm ở vũng khá trũng. Ngay sát sân ngoài là đường quốc lộ, đối diện là một dãy nhà tự xây, phần lớn là để trống.

Ban ngày còn đến, tối đến khi đèn không đủ sáng, những người không thường ghé nơi này rất dễ bị mất phương hướng.

Tiểu Diệp tay xách trà sữa đùm đề, chờ đi về với Chu Tự.

Chu Tự ngẩng đầu ngóng ra xa, thấy có một chiếc xe con chạy từ đường quốc lộ quẹo vào đây, hai bóng đèn xa chiếu sang, đang lái qua bên này.

Cô bèn để Tiểu Diệp đi về trước, còn mình bước lên đón anh.

Bờ tường khuất tầm nhìn, nhưng có thể cảm nhận được ánh sáng yếu ớt ở gần cổng.

Mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tích tắc này, khóe mắt cô nhìn thấy có bóng đen ập đến, cô còn chưa kịp quay lại nhìn thì đã có một lực mạnh kéo cô vào bãi đổ xe bên góc phải của tòa nhà.

Lúc này Chu Tự đã chẳng còn thấy sợ là gì, cô dùng hết sức mình để vùng vẫy về phía ngược lại. Thấy xe của Hạ Nghiễn Châu đã chạy qua cổng, cô hét lớn để gọi anh.

Giữa bóng đêm đôi mắt của Lương Hải Dương bỗng thít lại, quá khó mới đợi được lúc cô đi một mình, ai ngờ lần này còn đụng phải anh. Hắn cắn chặt răng, túm chặt tóc Chu Tự, kéo cô lên chiếc xe van cũ kỹ trong góc.

Dù sao giữa nam và nữ cũng chênh lệch về sức, Chu Tự cảm thấy da đầu mình đau vô cùng, cô bước đi lộn xộn, sắp bị hắn nhét qua cửa chiếc xe van đang rộng mở.

Bỗng có tiếng còi kéo dài vang dội giữa trời đêm, nó vang ầm ầm đinh tai nhức óc.

Mà chính khoảnh khắc ấy, Lương Hải Dương bỗng chần chừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!