Đơn hàng mà cô gửi cho Chu Loan là gửi từ tiệm hoa về thành phố Lâm.
Chu Tự không hề do dự, ngày hôm sau cô nói ngay chuyện này với Hạ Nghiễn Châu.
Hạ Nghiễn Châu cố giấu cái rét lạnh trong đôi mắt anh, anh im lặng, rồi giơ tay ôm Chu Tự vào lòng: "Tiểu Tự, em tin anh không?"
"Em tin."
Hạ Nghiễn Châu nói: "Không một ai có thể chạm được sợi tóc của em."
"Em biết."
Bắt đầu từ hôm đó, hai người luôn đi về cùng nhau.
Sáng sớm trước khi đến resort Hạ Nghiễn Châu sẽ đánh một vòng đưa Chu Tự đến công ty trước, tan làm cũng sẽ bắt cô ngồi lại ở văn phòng, đợi anh đến thì mới đi về.
Thỉnh thoảng anh có tiệc phải tham gia, sẽ để Trịnh Trị đến đón cô, cho dù là có công việc phải về thành phố Lâm, anh cũng sẽ để Trịnh Trị ở lại với cô.
Hạ Nghiễn Châu đặc biệt dặn dò, trời tối không được ra đường, con hẻm nhỏ trước nhà không thể đi về một mình, bất kỳ ai gõ cửa cũng không được mở, nhà cúp điện cúp nước cũng không được ra ngoài kiểm tra.
Hạn chế hết mức không cần ghé tiệm hoa, nếu đi thì đừng đi buổi tối. Bên đó là địa bàn của anh, người qua lại khá nhiều và camera được lắp khắp nơi, đối diện xéo chỗ hành lang là phòng bảo vệ, dù hắn ta có gan cùng mình cũng không dám làm bậy.
Cứ thế mà hai tháng trôi qua, sóng yên biển lặng, cuộc sống không có gì thay đổi so với trước đây.
Tiếp đến là resort đón đợt khách cao điểm của kỳ nghỉ hè, qua một đêm mà chẳng còn mấy phòng trống.
Mỗi tầm tháng bảy tháng tám, bờ biển ở phương Bắc là thánh địa du lịch hot vô cùng, hai buổi sáng tối mát mẻ trong lành, đến trưa thì mặc dù rất nắng nhưng không đến nỗi oi bức chịu không được.
Mỗi khi đến mùa này, mặt biểu cứ như nồi sủi cảo vậy, dọc bên bờ biển cũng nghịt người, nào là quần bơi, bikini và cả đám trẻ con nô đùa.
Các hạng mục ở đảo Cát đang trong quá trình lên kế hoạch, nên Hạ Nghiễn Châu bận rộn hơn hẳn.
Bên phí Chu Tự cũng bắt đầu nhận về đợt hồi vốn đầu tiên, công ty dẫn bước vào quỹ đạo, đơn đặt liên tục.
Đến một hôm, Hạ Nghiễn Châu phải về thành phố Lâm, Trịnh Trị lái xe đưa anh đến sân bay. Lần này chỉ đi ít hôm, tầm khoảng một tuần sau là về được rồi.
Ngoài trời là mùa hè nóng bức, nhưng khách du lịch vẫn đông như mắc cửi.
Dưới ánh mặt trời chói lóa, mặt biển khoác lên mình một màu xanh lam thuần chất mà trầm lắng.
Trong xe yên ắng.
Hạ Nghiễn Châu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tầm một chốc sau, bỗng anh hỏi: "Cậu theo tôi mấy năm rồi?"
Trịnh Trị căng thẳng, cậu nhìn ra sau qua gương chiếu hậu: "Từ lúc sếp tiếp nhận công ty đến giờ, cũng gần bốn năm rồi."
Nhất thời Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, anh nhìn lên trước, bỗng nhận ra cậu ấy ốm đến hóp cả cằm, nhìn cũng phờ phạc sa sút hơn lúc trước nhiều.
"Tiểu Tịch…" Cậu nói ra hai chữ rồi lại ngập ngừng, cứ như không biết nên diễn đạt thế nào.
"Tháng sau Tiểu Tịch sẽ đi Nhật." Trịnh Trị nói tiếp, cậu vẫn nhìn anh qua gương chiếu hậu, cố cười ngây ngô như bình thường: "Em với Tiểu Tịch đã nói rõ ràng rồi, sau này sẽ không…, Giám đốc Hạ yên tâm đi."
Biểu cảm của Hạ Nghiễn Châu hơi thay đổi, anh hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Trên đường đi, Chu Tự có gọi đến nói chốc nữa cô phải ghé tiệm hoa một chuyến. Đã gần hai tháng cô không ghé tiệm, kiểm hàng, mua hàng và một đống việc lặt vặt cần phải dặn dò bàn giao, kiểu gì cũng phải ghé đã.
Hạ Nghiễn Châu đồng ý, anh bảo cô đợi Trịnh Trị về đón cô.
Mười lăm phút sau, xe dừng ở cửa nhà ga tại sân bay, xe dừng ở chỗ đậu tạm, Trịnh Trị xuống trước để lấy hành lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!