Chương 42: (Vô Đề)

Hạ Nghiễn Châu chống tay xuống đất, anh đè ngang qua, ép Chu Tự vào trong góc sô pha.

Anh hôn Chu Tự thật nhẹ, cảm nhận được cô đang giơ tay ôm hai bên tai anh, ngón tay lành lạnh của cô lướt lên trên, luồn qua tóc anh, sau đó, cô ôm thật chặt.

Hạ Nghiễn Châu như ngừng thở, anh dừng mọi hành động, hơi lùi ra sau để ngắm đôi mắt cô, một lúc sau anh lại đè lên, lần này có vẻ mất khống chế.

Từ những nụ hôn vụn vặt biến thành cắn xe, anh dùng răng kéo rít bờ môi cô, đầu lưỡi bắt đầu tìm kiếm, ban đầu chỉ ngậm lấy, rồi dần chuyển sang l**m m*t.

Tiếng hôn hít ướt át, anh m*t một cái thật mạnh để kết thúc nụ hôn ấy, rồi cúi đầu xuống, đổi sang hôn lên cổ cô.

"Ưm…" Chu Tự r*n r* trong run rẩy, cảm nhận hơi thở nóng rực của anh đang thiêu đốt làn da mình, nhịp tim cô đập thình thịch như muốn lên đến cổ họng.

Sô pha đôi khá là thấp, nhưng chiều cao tay vịn thì lại vừa đẹp.

Hai tay Chu Tự che bên má vùi hẳn vào sô pha, tay vịn sô pha chống sau lưng đỡ phần bụng, khiến cô buộc phải nhón chân lên, cố gắng chống dưới đất.

Ngoài trời mưa gió ì ầm, không biết mưa lớn hơn từ khi nào, những giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ thủy tinh, càng lúc càng lớn như nối với nhau thành hàng vừa nhanh vừa dày đặc.

Không ngờ cơn mưa xuân đầu tiên ở Bắc Đảo lại kéo đến ầm ầm như thế.

Trái tim của Chu Tự như bị cơn mưa này xối ướt đẫm, bất giác, cổ họng cô liên tục bật ra những tiếng vụn vặt, cô cất giọng yểu điệu gọi tên anh: "Châu!"

Người ở sau lưng chững lại, sau đó cô cảm giác như gió táp mưa sa sắp nhấn chìm cả thế giới này. Cô bị tấn công không thể chịu nổi nữa, trước cảm giác như sắp nghẹt thở, cô cắn chặt môi đưa tay ra sau, tóm lấy cánh tay anh.

Nhờ thế mà Hạ Nghiẽn Châu mới dịu dàng hơn, anh rướn người lưu luyến đặt môi hôn lên lưng cô.

Đầu óc Chu Tự như tê dại, cô không nén được mà cuộn người lại, lông tơ trên người dựng cả lên.

Không lâu sau, Hạ Nghiễn hâu lùi ra, anh chen vào giữa sô pha, mặt đối mặt với cô. Tiếp tục những việc dang dở.

Giấc ngủ trưa tan thành mây khói, khi mọi việc kết thúc, hai người đầm đìa mồ hôi.

Không một ai nhúc nhích, cả ngôi nhà chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Hạ Nghiễn Châu vẫn đè trên người cô, anh nhắm mắt vùi đầu vào hõm vai cô, nhưng lại đỡ hết hơn nửa trọng lượng bằng khuỷu tay và đầu gối, không hề khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào.

Chu Tự nghiêng người, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ.

Tay cô rủ xuống dưới ghế, vẫn nắm chặt năm ngón tay của anh. Đầu ngón tay cô chạm vào làn da sau lưng anh, từng chút từng chút một, cô len qua kẽ tay của anh, chạm vào đốt cuối của ngón vô danh.

"Xin lỗi anh." Cô nhỏ nhẹ nói xin lỗi.

Hạ Nghiễn Châu hơi hé mắt, giọng anh khàn khàn: "Cái gì?"

"Biết bao lâu rồi mà giờ em mới thấy." Da tay anh phẳng lì, nếu chỉ dùng tay sờ, thì chẳng thể nào cảm nhận được đường nét của hình xăm.

Hạ Nghiễn Châu nói: "Tính ra hai đứa mình ở chung với nhau cũng chẳng nhiều, nên không thấy cũng bình thường."

Trừ những lần anh về thành phố Lâm hai người hai nơi, đa số thời gian còn lại ai cũng có việc của mình. Nhiều khi anh về đến nhà thì cô đã ngủ rồi, đợi đến khi anh nhính được chút thời gian, thì cô lại phải bôn ba khắp các hiện trường dự án, bận đến nỗi chân không kịp chạm đất.

"Chỉ là hình xăm thôi mà." Anh hời hợt cho qua, "Tại Hạ Tịch ngứa tay, cứ để ý anh."

Chu Tự nói: "Anh làm anh trai tốt thật đấy."

Hạ Nghiễn Châu nhếch mày: "Lẽ nào không đáng để em khen là một người bạn trai đúng chuẩn à?"

Chu Tự rất rộng rãi: "Cho anh 9.9 điểm."

Hạ Nghiễn Châu khá là vừa lòng, không có ai là hoàn hảo, không cần xoắn xuýt cái việc bị trừ 0.1 kia là vấn đề gì, trong lúc đang im lặng thì nghe cô nói: "Trên thang điểm 100."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!