Hạ Nghiễn Châu hiểu cô lắm, trừ hao cho cô ba phút là nhiều rồi.
Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.
Anh hơi lùi ra, giơ tay, anh chụm ngón tay lại để mỗi phần bụng ngón tay đều chăm sóc đến.
Anh cúi đầu nhìn Chu Tự, "Vẫn ổn chứ?"
Chu Tự không thèm để ý đến anh. Giơ tay che mặt.
Hạ Nghiễn Châu cười cười, ngón tay anh đã ướt đẫm rồi, anh liên tục v**t v* trên dưới.
Chu Tự chẳng thể nào chịu nỗi nữa, trong phút chốc, cô rơi vào bờ vực sụp đổ.
Âm thanh la hét nghẹn ngào bị Chu Tự ép lại dưới bàn tay kia khiến Hạ Nghiễn Châu khựng lại, anh lập tức đứng lên ôm lấy cô.
Anh bằng lòng bị cô giày vò giữa ranh giới giữa muốn và không, cũng thích nhìn hình ảnh đôi mắt mê ly cắn chặt bờ môi run rẩy.
Vì mọi vui sướng đều từ anh mà ra, và cũng kết thúc ở anh.
Hạ Nghiễn Châu bình tĩnh lại: "Anh đi tắm đã."
Mọi chuyện kết thúc vào lúc nửa đêm, Hạ Nghiễn Châu ngủ lại ở chỗ cô.
Phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ còn anh đèn le lói từ ngoài phòng khách len vào qua khe cửa.
Chu Tự mỏi lưng nhức chân nhức cả bắp chân, cả người cứ lên xuống liên tục, sau mấy lần như vậy, hao tốn thể lực chẳng còn gì. Cô nằm trên giường, gối đầu lên đùi Hạ Nghiễn Châu, để anh sấy tóc cho cô.
Giường trong phòng ngủ chỉ cao hơn tấm tatami mộ chút, chân Hạ Nghiễn Châu thì dài, ngồi trên giường phải gập chân lên một khúc, nên cô gối đầu trên đó rất là thoải mái.
Bên tai cứ ong ong vù vù, Chu Tự áp trán vào bụng anh, ngón tay quấn quanh đai áo ngủ của anh.
"Được rồi đó." Cô nói.
Nhưng Hạ Nghiễn Châu vẫn chẳng dừng, anh sấy phần đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm. Những sợi tóc lướt qua kẽ tay của anh, như những sợi rong biển rơi lên chân anh.
Anh tắt máy sấy, vuốt tóc cho suôn, rồi đưa tay vỗ về vầng trán cô: "Hình như lúc đi học em lúc nào cũng để tóc ngắn."
"Ừm." Cô nói: "Sau này để tóc dài mấy năm, rồi lại để tóc ngắn mấy năm, cứ vậy đó không cố định."
"Rất là tùy hứng."
"Để lâu quá nhìn chán." Bỗng lồng ngực cô cảm thấy nặng nề, sau môt thoáng im lặng, cô quay sang nhìn anh, "Em có một câu hỏi."
"Em hỏi đi."
"…Anh bắt đầu để ý em từ khi nào thế?"
Hạ Nghiễn Châu suy nghĩ, rồi bỗng nhận ra rất khó để tường thuật lại cho cô nghe hết cả quá trình, thậm chí anh bắt đầu động lòng từ lúc nào thì chính bản thân anh cũng thấy mơ hồ.
Năm mười lăm tuổi anh tạm biệt cô, bắt đầu mối tình đầu tiên vào bảy năm sau, đúng thật là trong suốt những năm tháng ấy anh chưa từng có bất kỳ mơ mộng nào với Chu Tự, nên mới quen Tôn Ninh. Anh rất nghiêm túc với cuộc tình đó, mà nửa năm không ngắn cũng không dài, nhưng sau này mặc dù chẳng có bất cứ xung đột gì, nhưng họ vẫn tự nhiên mà chia tay.
Sau này đi trekking với đàn anh Lương, như thể do ông trời sắp đặt, bùa bình an mà cô tặng cho anh đã cứu anh một mạng, anh mới nhận ra sự tồn tại của cô trong lòng anh mặc dù mờ nhạt nhưng chưa từng xóa nhòa.
Chưa từng ước mong vẩn vơ sẽ có gì đó với cô, nếu không sẽ không đợi sau khi gặp lại ở buổi họp lớp anh mới đi tìm cô, thậm chí tối đó sau khi biết cô đã kết hôn, anh cảm thấy bản thân mình xuất hiện ở đây quá mức hoang đường. Nhưng mỗi một lần gặp nhau sau đó, rồi vì đủ thứ chuyện xảy ra mà lòng anh bắt đầu dao dộng, theo đó là tất cả những ký ức được chôn thật sâu lại được khơi lên, suy nghĩ sẽ mãi có được cô ngày càng mãnh liệt, khó thể khống chế và buộc phải có cho bằng được.
Vì không muốn dùng những việc mà chính bản thân mình cũng không hiểu được để làm màu cho tình cảm của mình, nên anh chỉ đáp: "Năm trước."
"Nói thêm vài câu đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!