Chương 4: (Vô Đề)

Chu Tự xin nghỉ phép một tuần, ở lại căn nhà khu ngoại ô ba ngày.

Cô không lái chiếc BMW, cũng không mang điện thoại nên Lương Hải Dương không biết cô ở đâu.

Điện thoại thì vẫn gọi được, lúc đầu Chu Tự vẫn nghe máy, cô nói cho anh ta biết mình đã đến tòa án lập hồ sơ rồi, sau khi thụ lý thì sẽ có người thông báo cho anh ta.

Anh ta rất hoảng loạn, trong điện thoại nào khóc lóc ỉ ôi, nhắc lại tình cảm những tháng ngày đã qua, nhắc đến những điều nhỏ nhặt lúc yêu nhau, nói anh ta yêu cô đến cỡ nào, hi vọng cô sẽ mềm lòng, cho anh ta một cơ hội cuối cùng.

Không thèm nghe hết Chu Tự đã cúp điện thoại, chặn số điện thoại và weixin của anh ta.

Nhưng chẳng bao lâu, bố cô lại gọi đến tìm cô.

"Cái con khốn nạn này, Hải Dương nói mày muốn ly hôn với nó? Mày còn biết xấu hổ không đấy? Mày không biết thì tao cũng biết, mày để bà con họ hàng nhìn tao thế nào hả, gặp hàng sớm thì tao biết ăn nói sao? Tao thấy mày sống sung sướng quá rồi, để mày sinh hư. Mày đang ở đâu đó? Đi về nhà ngay cho tao."

Do hậu di chứng từ đợt trúng gió, ông nói một mạch không được lưu loát, nhưng Chu Tự vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của ông, hình như bên cạnh có giọng của mẹ kế Thẩm Quân khuyên bảo.

Nhưng cô lười phải để ý, chỉ cảm thấy khó thở: "Bố biết tại sao con muốn ly hôn không?"

Ông bố Chu Chấn cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì: "Nhà ai mà chẳng cãi cọ, mày cũng lớn rồi đâu còn nhỏ gì, đừng có mà mong lúc nào cũng có người dỗ dành mày."

Thế mà Lương Hải Dương lại miêu tả việc bạo hành gia đình thành cãi vã lặt vặt.

Chu Tự hé miệng, nhưng lại nghe bố cô nói: "Hải Dương đối xử với mày rất tốt, nó cũng thân thiện biết chăm lo gia đình, ly hôn với nó rồi mày muốn đi đâu? Cũng đi nhặt của bỏ của người ta à? Huống hồ gì Hải Dương làm ăn càng lúc càng phát triển, tiền nó cho mình mượn còn bảo không cần trả…"

Nghe đến đây, Chu Tự thấy có nói thêm cũng chẳng ích lợi gì, cô để điện thoại ra xa, mặc Chu Chấn lải nhải đầu bên kia.

Cô ngồi trên bệ cửa sổ, mở cửa đón gió.

Cuối năm đến nơi rồi, nhưng chưa rơi đợt tuyết nào cả.

Trời cứ âm u mờ mịt, khiến cho thế giới ở trước mắt cũng mất hết màu sắc, tạo cảm giác bức bách.

Đến ngày thứ tư, Lương Hải Dương xuất hiện ở trước cửa.

Tổng cộng thì ở thành phố Lâm cũng chỉ có bấy nhiêu chỗ thân quen, anh ta cũng nên tìm thấy rồi.

Cách cánh cửa lưới thép chống trộm, Chu Tự thấy anh ta râu ria lồm xồm, mặt mày tiều tụy, cặp mắt đỏ quạch như đã thức suốt mấy đêm.

"Vợ ơi, xin em mở cửa đi đã được không, anh có chuyện muốn nói với em." Anh ta vừa mở miệng là cầu xin.

Chu Tự: "Cứ nói vậy thôi."

Lúc này Lương Hải Dương vừa dịu dàng vừa hiền lành, giọng điệu thì hèn mọn: "Em về nhà với anh đi được không? Lần này anh biết mình sai thật rồi, phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh? Anh viết thư kiểm điểm nhận sai được không? Hoặc là em muốn chặt tay chặt chân gì anh cũng chịu."

Anh ta rất biết cách sử dụng những mánh khóe khiến phụ nữ yếu lòng, nhưng nhiều lần quá rồi, Chu Tự đã thấy chán ghét đến cùng cực.

Về mặt tình cảm thì chẳng còn gì để nói, ai đúng ai sai cũng chẳng còn quan trọng, cô chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi thứ.

Chu Tự nói: "Có thể sẽ cần anh cung cấp một số giấy tờ phô tô, nếu như anh không có thời gian, tôi…"

"Em thật sự muốn ly hôn sao?"

"Thật." Chu Tự nói: "Tòa án đâu phải để nơi đến vui chơi đùa giỡn."

Lương Hải Dương quỳ sập xuống, không thèm quan tâm đến cái nhìn của hàng xóm, cũng mặc kệ lời ra tiếng vào.

Chu Tự cụp mắt nhìn anh ta vài giây, rồi thẳng thừng đóng cửa.

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng động mãi một lúc, không biết anh ta đi từ khi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!