Chương 39: (Vô Đề)

Mà lúc này, Hạ Nghiễn Châu cũng vừa bước chân vào nhà, thấy mọi người đang đợi anh nên cũng không lên thay đồ, chỉ cởi áo vest khoác ngoài, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Vương Á Tiệp chuẩn bị cả một bàn các món ăn hết sức tinh xảo, bà còn khui thêm hai chai rượu ngon.

Hạ Nghiễn Châu trò chuyện với bố về ít chuyện trong công ty trước, nhưng bị Vương Á Tiệp ngăn lại, bà bảo năm hết Tết đến không thể nói những chủ đề nhẹ nhàng hơn được à.

Điện thoại trên bàn rung lên, Hạ Nghiễn Châu cúi đầu, nhìn ảnh Chu Tự gửi đến. Trong ảnh cô tạo kiểu ngón tay chữ V bên mặt, hàng mày cong cong, khóe môi vút cao, cô cười rộ như thể ánh mặt trời giữa mùa xuân ấm áp, khiến tâm trạng người xem anh cũng vui vẻ hẳn.

Anh biết cô sẽ đón giao thừa với Triệu Tư Kiều, nhưng trong ảnh không chỉ có hai cô nàng. Nhìn thấy rõ cô đang vui vẻ lắm, khiến Hạ Nghiễn Châu bất giác giãn cả hàng mày, nở nụ cười theo.

Anh gửi cho cô tiền mừng tuổi thật to: "Tiểu Tự, năm mới vui vẻ."

Đầu bên kia nhận tiền nhanh lắm: "Bao lì xì đầu tiên từ sau khi đủ tuổi trưởng thành đấy, em sẽ tiêu xài cẩn thận. Giám đốc Hạ tốn kém rồi."

Hạ Nghiễn Châu không nén được nụ cười, còn chưa kịp nhắn lại, cô đã nhắn đến: "Đang làm gì đó?"

"Ăn cơm."

"Gửi cho em tấm ảnh của anh xem với, đã mấy ngày rồi không thấy anh."

Hạ Nghiễn Châu bị làm khó mà nhíu màu, bình thường rất ít khi anh chụp ảnh, chứ đừng nói là tự chụp một tấm, huống hồ gì trên bàn cơm còn người khác nữa.

Đầu bên kia thúc giục: "Mau lên."

Hạ Nghiễn Châu xoa xoa cánh mũi, mở máy chụp ảnh, giơ tay lên cao một chút, chụp một tấm nhanh gọn gửi cho Chu Tự.

Không lâu sau, "Em nhớ anh quá."

Nhịp thở của Hạ Nghiễn Châu như chậm lại, bốn chữ này như bấu lấy trái tim anh. Anh và cô đã xa nhau gần hai tháng rồi, trong khoảng thời gian này chỉ gặp nhay được một lần, mà cô ở bên kia điện thoại, ôm không được, cũng chẳng thể chạm vào.

Anh chuyển màn hình điện thoại sang lịch làm việc sắp tới, nhìn tổng thể lịch trình, anh giảm bớt thời gian: "Sáng mai anh bay đi Singapore, hai ngày sau bay về, ngoài ra không còn việc gì nữa, trễ nhất là mùng năm về Bắc Đảo."

Chỉ lo nói chuyện với cô mà anh chẳng ăn miếng nào.

Vương Á Tiệp gắp vào bát anh một con bào ngư, tiện miệng nên hỏi: "Nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?"

Hạ Nghiễn Châu để điện thoại xuống, trả lời bà: "Bạn gái."

Vương Á Tiệp giật mình: "Từ khi nào thế? Sao không nghe con nhắc gì."

"Được mấy tháng rồi." Hạ Nghiễn Châu mở lại tấm hình vừa rồi, để điện thoại trước mặt mẹ: "Người ngoài cùng, cười tươi nhất ấy." Anh hài lòng hết tất cả mọi thứ về cô, anh chia sẻ với mọi người như đang khoe khoang vậy.

"Em cũng muốn nhìn nữa." Hạ Tịch ngồi ở đầu bên kia lập tức nhảy lên, vòng qua bàn ăn, chạy bước nhỏ đến kế mẹ mình: "Này, đây chẳng phải là chị Tự à…" Cô bỗng nhiên im bặt, nhận ra mình lại phá đám nữa rồi, cô nàng nhìn sang Hạ Nghiễn Châu theo bản năng. Nhưng biểu cảm của anh chẳng có gì là không vui vẻ cả, như thể anh chẳng có gì phải giấu diếm về mối quan hệ giữa anh và cô cả.

Sắc mặt của Vương Á Tiệp đã không được tốt lắm rồi.

Hạ Nghiễn Châu vẫn hỏi tiếp: "Mẹ thấy có xinh không?"

"Bề ngoài không quan trọng, mẹ vẫn nói câu đó, yêu đương kết hôn là chuyện cả đời, không kể đến môn đăng hộ đối, nhưng ít nhất phải chọn cô gái nào có phẩm chất đoan chính, cuộc sống đàng hoàng."

Không khí bữa ăn lạnh hẳn.

Hạ Nghiễn Châu vẫn không có cảm xúc gì lắm, anh cất điện thoại, giọng điệu vẫn điềm đạm: "Những cái mẹ nói đều không quan trọng. Cô ấy rất hợp ý con."

Vương Á Tiệp hít một hơi thật sâu, bà không muốn ồn ào không vui mấy ngày lễ tết, "Chuyện của con mẹ không xen vào, nhưng hi vọng con sẽ suy nghĩ lại cho cẩn thận."

"Suy nghĩ rồi."

Vương Á Tiệp không còn gì để nói, bà chỉ thấy tức hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!