Chương 37: (Vô Đề)

Thật ra chẳng có cái vụ đầm ngủ bị cắt đâu, Chu Tự bịa ra đó.

Có điều không sao hết, để Hạ Nghiễn Châu cắt giúp cô.

Sáng hôm sau thức giấc, là một ngày ngập nắng.

Chu Tự vươn vai, rồi nhận ra trong phòng rất yên ắng, Hạ Nghiễn Châu không thấy đâu. Chắc hẳn giờ này anh đã đến công ty rồi, nên cô lại nằm lười thêm một lúc nữa.

Nhìn xuống đất, dưới ánh mặt trời là rải rác các mảnh vải đen bằng lụa tơ tằm, chính là từ chiếc đầm ngủ cô vừa mua. Nhớ lại ngày hôm qua, khó tránh khỏi đỏ mặt tía tai, anh vừa cắt vừa xé váy ngủ, tiếc là mới mặc được một lần, đã lãng phí mất rồi.

Dưới tấm chăn là cơ thể trơ trọi, cô tiện tay với lấy áo sơ mi trắng anh thay ra để khoác lên người.

Mở cửa xuống tầng dưới, thế mà ở ngay góc cầu thang, cô lại thấy Hạ Nghiễn Châu đang đứng giữa phòng ăn.

Anh mặc một bộ đồ vest màu xám, cà vạt quàng trên cổ còn chưa kịp thắt, vừa uống nước vừa ngẩng đầu nhìn cô: "Thức rồi à?"

"Hôm nay anh nghỉ à?"

"Đang định đi đây." Anh đặt cốc nước xuống, bước đến vuốt tóc cô: "Nhưng chắc chiều nay sẽ về sớm đấy, anh dắt em đến một nơi rồi đưa em ra sân bay."

"Ừm." Chu Tự dựa vào bàn ăn, trên bàn bày sẵn một phần bánh toast, một cái trứng chiên và một cốc sữa đậu nóng. Chắc là bánh toast đã được ngâm sữa, rồi rán với bơ.

"Anh làm hả?" Chu Tự cầm muỗng lên.

"Sữa đậu là Trịnh Trị mua mang đến. Còn lại thì làm."

Chu Tự ăn thử một miếng bánh toast, vào miệng âm ẩm mềm mại, thơm nực mùi sữa: "Ngon lắm." Cô nhận xét xong, nói: "Trịnh Trị cũng cực lắm chứ, hình như trừ lúc ngủ ra, thời gian còn lại đều phải đợi nhận việc."

"Không đến mức đó đâu." Hạ Nghiễn Châu nói: "Nhưng đúng là có nhiều việc cần đích thân cậu ấy làm."

Chu Tự khom người chống lên bàn, đứng đấy thong thả ăn bánh: "Nhìn cậu ấy có vẻ rất đáng tin."

"Đi theo anh lâu lắm rồi, nhân phẩm tốt lắm." Hạ Nghiên Châu đến trước gương để thắt cà vạt: "Chút nữa em đi đâu?"

"Có hẹn với Giang Nhiêu. Tối nay về lại Bắc Đảo rồi, định tìm cậu ấy tâm sự." Cô quay sang, lưng tựa vào mép bàn, nhìn ra ngoài phòng khách. Anh đứng trước gương quay lưng lại với cô, bộ vest này vừa vặn ôm lấy cơ thể cao lớn của anh, không quá chặt, mà vẫn cao lớn đỉnh đạc.

Chu Tự chưa từng thấy ai mặc vest mà đẹp trai được đến vậy.

Cô bỏ muỗng xuống, nhẹ tay nhẹ chân bước đến gần anh.

Hạ Nghiễn Châu yên lặng nhìn ra sau từ trong gương, vẫn tiếp tục ung dung thong thả thắt cà vạt.

Chu Tự từ sau người anh rướn cô lên, vài sợi tóc bên vai rủ xuống, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào căn phòng, phần tóc con mềm mại cong lên tràn ngập sức sống.

Cô cứ lén lút thập thò rồi cứ có cái vẻ gian xảo, khiến người khác nhìn vào các thấy sống động tươi tắn.

Bất giác khiến giọng của Hạ Nghiễn Châu trở nên dịu dàng hơn: "Định chơi xấu gì nữa đây?"

"Có đâu." Chu Tự nói: "Thì thấy ăn mặc đồ rất đẹp, muốn lại gần để ngắm chút thôi."

Hạ Nghiễn Châu cứ thấy câu này sai sai: "Không mặc đồ thì khó coi à?"

"Không phải." Cô cười ngốc nghếch.

Anh tiếp tục cúi đầu thắt cà vạt, giọng trầm thấp: "Còn cười."

Hai chữ này, chứa đựng biết bao yêu chiều.

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, trong phút chốc khiến ta quên đi trời giờ đã vào cái rét đậm của tháng chạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!