Chu Tự tắm xong đi ra, thì thấy cả căn nhà đã tối hẳn đi.
Đi dọc qua hành lang, đèn chính ở phòng khách đã được tắt rồi, chỉ để lại chiếc đèn con màu vàng cam dịu dàng.
Hạ Nghiễn Châu ngồi trên sô pha, khoác trên người áo tắm màu xám nhạt, mở toang cả một khoảng trước ngực, tóc anh đã ráo rồi. Màn hình ti vi lúc sáng lúc tối, rọi trên khuôn mặt anh, trên sóng mũi cao thẳng, bờ môi mím nhẹ và đường xương hàm sắc bén mạnh mẽ.
Bỗng có âm thanh lanh lảnh vang lên: Gâu xin chào, tôi là cảnh sát trưởng Labrador…
Chu Tự: "…"
Hạ Nghiễn Châu thấy cô đi ra, anh hơi nghiêng đầu, vẫy tay bảo cô đến.
Chu Tự thong thả bước đi, dép lê mang trong nhà dẫm lên thảm trải sàn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.
Anh ở trong một ngôi nhà ba tầng độc lập, nằm ở nơi đắt đỏ nhất thành phố, nhìn ra cửa kính là cả thành phố sáng đèn hiện lên trước mắt.
Phong cách trang trí ngồi nhà này hết sức giản dị, đồ dùng thiết bị trong nhà được lắp đặt có vẻ toàn là hàng cao cấp. Có lẽ là do anh cứ phải đi đi về về, nên mỗi một góc trong nhà đều sạch sẽ trống trải, không có quá nhiều dấu ấn cuộc sống.
Khoảng cách từ hành lang đi đến phòng cách cũng không gần lắm, nhưng Hạ Nghiễn Châu nhìn cô suốt khoảng thời gian đó. Bên áo tắm của cô là một chiếc đầm dây, kiểu dáng khá bình thường kín đáo, chỉ để lộ bắp chân thon gọn.
Cô bước đến ngồi cạnh anh, anh đưa sang một ly nước ấm, Chu Tự một hơi uống cạn nửa lý, mới nhận ra mình đã khát đến thế.
Trong ti vi, cảnh sát trưởng Labrador đang điều tra vụ án cháy nhà của vịt, cả bộ phim hoạt hình có màu phim sáng sủa, hình tượng nhân vật đáng yêu, nội dung cốt truyện cũng đơn giản dễ hiểu.
Chu Tự không nhịn được giễu anh: "Thích xem mấy cái này, cao lắm là ba tuổi chứ không thể nào lớn hơn nữa."
Hạ Nghiễn Châu cười cười: "Em đang cạnh khóe để chê anh con nít chứ gì?"
"Ồ, nhận ra à." Cô nhẹ nhàng đáp.
"Hay mà, cảnh cáo vịt con không được nghịch lửa, nếu không sẽ biến thành vịt quay."
Chu Tự phải ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi không nén được bật cười thành tiếng, thấy Hạ Nghiễn Châu cứ nhìn cô, cô đành thôi không cười nữa, cô hơi cụp mắt, ngay sau đó, cô quay sang nhìn vào mắt anh.
Hạ Nghiễn Châu giơ tay v**t v* hai má cô, vén những sợi tóc hơi ướt ra sau tai: "Chiều nay làm gì rồi?"
"Ký hợp đồng xong, đi ăn lẩu Trùng Khánh, sau đó đi dạo với Giang Nhiêu." Lòng bàn tay anh khô nóng, cô yêu thích cảm giác ấy, hơi nghiêng đầu áp gần hơn.
"Ngồi lên đây." Anh bỗng nói.
Chu Tự rất ngoan ngoãn nghe lời đấy.
Lâu ngày không gặp, ít nhiều cả hai đã nhớ nhung khó kìm lòng được.
Gì chứ về chuyện đó thì hai người hợp cạ nhau lắm, vô cùng hưởng thụ niềm vui sướng khi đi thẳng vào chủ đề.
Ngoài cái áo tắm ra thì Hạ Nghiễn Châu không mặc thêm gì hết, mà Chu Tự cũng chẳng kém.
Anh lấy đồ từ trong túi ra đưa cho Chu Tự.
Đợi mang vào xong xuôi, anh ngẩng đầu hôn lên khóe môi cô, "Chiều nay đi dạo nhiều lắm nhỉ?"
Chu Tự thở từng cơn hỗn loạn, cảm giác của cô bây giờ là quá khó để chứa hết nó, cô nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng, chỉ có thế trả lời bằng một tiếng "Hửm?" đầy yếu ớt.
"Đi dạo nhiều vậy mà còn không mệt, đừng có mới ngồi đây có ba phút đã chê mỏi chân đó." Hạ Nghiễn Châu đi đến tận gốc.
Chu Tự cắn chặt môi, không phát ra bất kỳ một âm thanh nào. Cùng lúc đó, cô không khống chế được mà ôm chặt đầu anh.
Tim đập thình thịch từng tiếng, như thể đã rơi vào vòng xoáy ẩm ướt không thấy đáy. Cô là kiểu người vừa sợ ngứa vừa sợ đau, khiến cô cứ cảm giác như cái chỗ nhỏ bé chỉ bằng móng tay út đó phải chịu đựng hết mọi cơn giày vò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!