Chương 35: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày thứ ba Chu Tự đáp máy bay đến thành phố Lâm, Hạ Nghiễn Châu đến đón cô.

Giữa dòng người qua lại tấp nập, nhưng vừa nhìn là cô đã thấy hình bóng người đàn ông đứng giữa sân bay rộng lớn, vẫn là bộ vest phẳng phiu, khoác ngoài là áo khoác phao cổ đứng kiểu dáng Harrington màu đen, khiến cho đôi chân được che dưới quần tây nhìn càng thẳng thớm và dài hơn,

Trái tim Chu Tự cứ mắc ngang ở cổ họng, vốn cô đang đi rất nhanh, nhưng vừa thấy anh thì đã giảm tốc độ, bỗng dưng lại thẹn thùng cố kiềm chế.

Đứng nhìn từ xa đã thấy khuôn mặt tươi sáng của anh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng và loáng thoáng nụ cười trên môi, nổi bật giữa dòng người vội vã.

Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ cười nhìn cô đến gần: "Mới mấy ngày không gặp, mà trở nên xa lạ rồi à?"

Chu Tự mím môi cười: "Quen chứ."

"Đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Đi thôi." Hạ Nghiễn Châu đưa tay xách hành lý cho cô, xoay người đi ra ngoài, nghe tiếng cô chạy bước nhỏ theo anh, tiếp đó là bàn tay xuôi theo người được một bàn tay mềm mại nắm lấy. Anh theo tìm thức nắm chặt tay cô.

Đợi thang máy xuống đến bãi đỗ xe, hai người vẫn không nói gì với nhau, đứng giữa chốn đông người, Chu Tự ngước mắt, nhìn bóng anh in trên cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Chu Tự đi theo anh vào trong, mọi người ở sau cũng lục tục đi vào, hai người bị dồn vào trong góc, lưng cô dán vào ngực anh. Xuống đến tầng B1, những người đó là ùa ra như bầy ong vỡ tổ, trong thang máy chỉ còn lại hai người họ.

Thang máy xuống tiếp.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Chu Tự xoay người, ôm chặt eo anh.

Cô làm mạnh đến nỗi Hạ Nghiễn Châu va vào tường thang máy, vừa định nói chuyện thì cô đã ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Hạ Nghiễn Châu thả lỏng cơ mặt, tay anh áp vào ót cô, hé môi, đáp lại nụ hôn của cô.

Thang máy xuống thêm một tầng lâu lắm thì chừng mười mấy giây, mặc dù vẫn chưa tận hứng, nhưng cũng đành phải buông ra.

Hạ Nghiễn Châu cười cười nhìn người con gái trong lồng mình: "Vừa nảy em không nói chuyện, còn tưởng em hết thân với anh rồi."

"Thân, thân lắm đó chứ." Chu Tự nhìn anh: "Ngoài đường nhiều người, em ngại."

Hạ Nghiễn Châu hất cằm, chỉ vào camera: "Đầu bên kia cũng nhiều người."

"Dù sao em cũng xoay lưng lại, người ta có thấy cũng chỉ thấy mặt anh thôi."

Nét tinh nghịch trong đôi mắt cô khiến Hạ Nghiễn Châu bất giác bật cười, anh v**t v* mái tóc mềm mượt và bên má nhẵn mịn của cô, không ngờ đây là cảm giác khi được bên cạnh cô.

Trước giờ anh cứ ngỡ rằng tính cô lạnh nhạt, thiếu nhiệt tình khi giao tiếp với mọi người, bây giờ chỉ thấy cô mềm mại tựa miếng bọt biển có thể bóp ra cả nước. Anh không kiềm lòng được mà quay sang nhìn cô, đôi mày, sống mũi cao thẳng và cả khóe môi cong cong cùng hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Nhớ anh không?" Anh hỏi nhỏ.

"Nhớ chứ." Cô hỏi lại: "Còn anh?"

"Nhớ lắm."

Trước giờ Hạ Nghiễn Châu chưa bao giờ kiệm những lời hay ý đẹp, anh ấn nhẹ lên môi cô, rồi ôm cô ra khỏi thang máy.

Sáng nay có một cuộc họp quan trọng, đưa cô đến chỗ Giang Nhiêu rồi là anh phải về ngay.

Ngoài trời trong veo ngập nắng, trên bầu trời xanh trong kia, từng áng mây như thể biết cười.

Hiếm có ngày thời tiết ở thành phố Lâm lại đẹp như vậy.

Chu Tự nhìn ra cửa sổ xe, lần này về cô đã chẳng còn ghét thành phố này đến thế rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!