Chu Tự sức cùng lực kiệt, cô mềm oặt nằm trên giường, đôi mắt khép hờ nhìn ra nhà bếp. Thỉnh thoảng anh lại lướt qua, trên eo chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng, thân trên trơ trọi.
Chu Tự miêu tả anh bằng chính đôi mắt mình, vòng eo thon hẹp, bờ vai vừa rộng vừa dày, từng đường cơ bắp rắn chắc, trong căn bếp mờ mịt, bờ vai anh như được nhuộm ánh sáng nhàn nhạt.
Mùi thơm của thịt bằm xào cà chua thoang thoảng trong không khí, là mì Ý ăn liền cô mua trong siêu thị.
Trong thời gian chờ mì chín, Hạ Nghiễn Châu dựa vào cửa, vừa bếp uống nước vừa nhìn sang Chu Tự.
Hai người nhìn nhau thật lâu mà chẳng nói một lời nào.
Cả căn phòng yên tĩnh, bầu không khí không thể tuyệt vời hơn được nữa.
Anh chậm rãi uống cạn ly nước, anh mới nói: "Uống thêm nước không?"
Chu Tự lắc đầu. Vừa nảy cô khàn cả họng chịu không nỗi, nên đã uống cả một ly đầy.
Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, đôi mắt anh vẫn dừng trên người cô. Trên môi vẫn còn vương giọt nước, nên vô thức l**m môi, đầu lưỡi cứ lướt qua giữa cánh môi.
Bỗng Chu Tự trùm chăn kín mít, trên giường ụ lên một cục, lờ mờ phác họa đường nét cơ thể cô.
Hạ Nghiễn Châu biết cô đang nghĩ gì, bật cười một tiếng, nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Anh bằng lòng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, cho dù là cô cố ý kiếm chuyện, hay là khao khát muốn được trải nghiệm.
Một chân anh quỳ dưới đất, ngửa mặt lên.
Quần tây đè dưới nước lập tức ướt đẫm, cảm giác ấm nóng lan tràn khắp cơ thể.
Sắc mặt cô thay đổi ngay, cô nhát hẳn: "Em đùa thôi mà."
"Trễ rồi."
Chu Tự lùi ra sau, "Năn nỉ anh đó, đứng lên đi." Cô tự ép mình lùi vào góc tường, lưng áp lên lớp gạch men lạnh băng, rùng mình ngay tức khắc.
"Nhưng anh thì rất muốn được trải nghiệm một lần."
Chu Tự đứng đờ ra, vì cô đã hoàn toàn cảm nhận được anh rồi.
"Hạ…" Hai tay cô vô thức ghì chặt đầu anh, vừa muốn đẩy ra nhưng chẳng còn sức, bị ép đến nổi nhón mũi chân lên: "Dừng…"
Hai tay Hạ Nghiễn Châu lên trên, thứ mềm mại tràn đầy tay anh.
Ngón tay Hạ Nghiễn Châu bấu chặt, phối hợp theo tiết tấu từ miệng anh, cho đến khi nghe từng tiếng ê a cô van nài do mất khống chế.
Trong thời gian ngắn ngủi thôi, do cô vô dụng quá.
Tiếng nước chảy rả rích trong phòng tắm, hơi nóng còn nhiều hơn cả khi nảy.
Hạ Nghiễn Châu đứng lên, ôm cô đang xụi lơ vào lòng, đôi mắt ướt át nhìn sang anh, như thể bị ăn h**p lắm. Bao nhiêu máu huyết trong người anh dồn hết lên đầu, hận không thể nuốt cô vào bụng.
Giọng cô mềm nhũn: "Em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ."
Hạ Nghiễn Châu không ngờ cô nói thế, anh bật cười: "Còn anh?"
"Anh tắm đi đã, em lấy khăn tắm cho anh."
Thế mà Hạ Nghiễn Châu thả cô ra thật: "Ừm, em đi lấu đi."
Nhà này có bao lớn đâu, chẳng lẽ còn sợ cô độn thổ chạy trốn hay gì. Anh nhanh chóng tắm rửa, buộc khăn tắm rồi đi ra, trên giường là cái ụ nhỏ đang núp dưới chăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!