Đêm đó Hạ Nghiễn Châu ở lại nhà.
Anh vừa bước chân vào cửa phòng, là đã có liên tiếp ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cẩn thận.
"Vô đi." Anh ngồi lên ghế.
Cửa chỉ mở một khe nhỏ, Hạ Tịch chen đầu vào: "Anh ơi, ăn trái cây không?"
"Đĩa trái cây em mới gặm khi nảy?"
"Nào có." Hạ Tịch nhanh nhẹn bước vào, trịnh trọng đặt đĩa trái cây lên bàn trước mặt anh: "Em cố ý làm lại đĩa mới đó."
Trên đĩa có táo, dưa lưới và mấy lát kế, cắt tỉa bình thường, miếng to miếng nhỏ.
Hạ Nghiễn Châu chỉ ăn một miếng táo như tượng trưng, anh cũng chẳng nói gì, để coi em gái định nói gì với anh.
Hạ Tịch chấp tay sau lưng lắc qua ngã lại: "Anh, em dắt chị Ninh Ninh đến Bắc Đảo gặp chị Tự đó, thông tin của chị Tự cũng do em tiết lộ cho mẹ. Nhưng em xin thề, mọi chuyện không phải là do em tự nguyện, mẹ uy h**p đòi cắt tiền tiêu vặt của em đó."
"Anh bớt của em đồng nào à?"
"Cứ ngửa tay xin tiền anh mãi em cũng thấy ngại."
Hạ Nghiễn Châu quăng cái nĩa vào đĩa trái cây: "Hi vọng lần sau em cũng có thể giác ngộ được như vậy."
"… Thôi mà." Hạ Tịch muốn lấy tiền của cả hai, bình thường cô phung phí quen rồi, thiếu phần ai cũng khiến cô sống khó khăn hết. Nói chung là lỗi ở cô nàng, cô nghiêm túc đứng đấy, chân thành xin lỗi anh: "Anh ơi, em xin lỗi."
"Phạt đứng nhé."
"Haiz, được thôi." Hạ Tịch lập tức đứng thẳng, thấy thái độ của anh cũng coi như dịu dàng cô mới yên tâm phần nào, cô tò mò hỏi anh, "Anh không lo lắng chút nào thiệt hả?"
"Lo lắng cái gì?"
"Lỡ như chị Ninh Ninh đến Bắc Đảo thiệt, thì chị dâu em biết phải làm sao?"
Hạ Nghiễn Châu mấy vài giây để suy nghĩ, quay đầu nhìn em gái: "Ai là chị dâu em?"
Hạ Tịch trả lời một cách tự tin như một điều hiển nhiên: "Chu Tự đó!"
Anh không nén được phì mũi, được em gái dỗ dành không còn tức giận chút nào nữa: "Đứng có đứng ngu ra đó, ngồi đi."
"Ây." Hạ Tịch làm theo; "Vậy lỡ ảnh hưởng đến chị dâu em rồi làm sao?"
"Chu Tự không để ý đến cô ấy đâu." Hạ Nghiễn Châu hiểu Chu Tự, cô không có nhỏ mọn tính toán vậy đâu, chỉ cần lòng cô đã quyết thì chẳng có gì ngăn cản được.
"Nhưng hình như thái độ của mẹ mình cũng dứt khoát lắm, rốt cuộc anh chuẩn bị giải quyết chuyện này ra sao?" Cô ra vẻ nghiêm chỉnh thảo luận vấn đề này với anh, lùi ra sau hai bước định ngồi lên giường.
Hạ Nghiễn Châu liếc ra sau: "Học kỳ này của em…"
"Hình như mẹ đang kêu em," mông Hạ Tịch bật lên như được gắn lò xò, "để em đi coi thử." Cô nàng vừa nói vừa chuồn nhanh như một làn khói.
Ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại, cả căn phòng yên tĩnh hẳn.
Hạ Nghiễn Châu đẩy đĩa trái cây, dựa ra sau.
Nhìn ngắm xung quanh, bố cục và cách bày trí không có gì thay đổi, bình thường phòng cứ để trống, số lần anh về đây ở đếm trên đầu ngón tay.
Kéo hộc tủ bên phải dưới bàn, dưới quyển sổ có một ví kẹp đã cũ. Được làm bằng da màu đen tuyền, xung quanh cạnh đã bị mòn thấy rõ, là chiếc ví mà anh từng dùng trong thời gian lâu nhất.
Mở ngăn ví ra, bên trong là chiếc bùa bình an Chu Tự tặng anh, anh nhẹ nhàng lấy ra, do đã cũ quá rồi, ở các góc đã bị phai màu, nhưng tổng thể thì vẫn được giữ gìn rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!