Chương 30: (Vô Đề)

Bên tiệm Chu Tự trang trí xong sảnh tiệc đã là chín giờ tối rồi.

Lâm Nguyên và Tiểu Châu về lại tiệm để cất đồ, còn cô chỉ mang theo điện thoại, nên định ra cổng resort bắt xe về nhà.

Đi ra ngoài sảnh thì lại gặp Hạ Nghiễn Châu đang ngồi ở sô pha trong khu sảnh chờ, đúng lúc anh cũng đang ngẩng đầu nên nhìn thấy cô, thế là đi sang đây.

Chu Tự dừng bước, thấy anh đi về phía mình, lại chậm chạp bước tiếp.

Cô lên tiếng chào hỏi anh trước: "Giám đốc Hạ, chưa về à?"

"Đang đợi em."

Tim Chu Tự đập liên hòi.

Dừng một lúc, "Đừng hiểu lầm." Hạ Nghiễn Châu nghiêm túc không có vẻ gì là đùa giỡn: "Vừa nảy làm ầm ĩ trong sảnh tiệc, tôi thay mặt xin lỗi em. Ông ta không quản lý bên mảng lễ tiệc, nên không hiểu lưu trình gì mấy."

"Không sao, cũng tại chúng tôi ồn ào quá, làm phiền bên anh."

Hạ Nghiễn Châu không giải thích gì thêm nhiều, anh nhìn cô: "Làm xong hết rồi à?"

"Đúng rồi."

"Gần đây đang bận gì thế?"

"Làm tùm lum." Cô trả lời xong, anh không thêm gì nữa, hai người cứ đứng giữa sảnh resort rộng lớn, tạo nên bầu không khí kỳ lạ vô cùng.

Giờ này chẳng còn mấy người đi lại, thỉnh thoảng sẽ có tiếng vang lên, như dường như từ một khoảng cách rất xa.

Chu Tự chẳng biết phải nói gì mới đúng, chỉ đành ngẩng đầu, cười cười với anh thôi.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô một lúc, cảm giác như cô hơi ốm hơn, nhưng tinh thần và sắc mặt lại tốt vô cùng. Hình như mới gội đầu đây thôi, chỉ cột đại đuôi tóc lên, phần chân tóc trên đỉnh đầu có buông vài sợi mềm mại mượt mà, cả người cô nhìn có tinh thần vô cùng.

Có lẽ là phải làm việc, nên cô ăn mặc cũng khá thoải mái, áo có mũ rộng rãi và quần jeans, bên ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác len sợi to thôi.

Giờ đã là giữa mùa thu, cuối cùng anh vẫn hỏi cô: "Không lạnh à?"

Chu Tự vô thức cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, đáp lời anh: "Hôm nay không có gió, nên cũng không đến nỗi."

Hạ Nghiễn Châu gật gật đầu: "Chuẩn bị đi về à?"

"Đúng rồi."

"Đưa em về nhé."

"Không phiền anh nữa, ra cổng gọi xe cũng tiện." Chu Tự vẫy vẫy tay, cười nói: "Về trước nhé."

Không đợi anh trả lời, cô đã nhanh chóng bước ra ngoài.

Hạ Nghiễn Châu nhìn theo cô, mới mấy ngày không gặp, mà đã xa lạ vậy rồi.

Nụ cười cô để lại trước khi về như đâm vào người anh. Rõ ràng là giờ cô càng sống tốt hơn, nhưng nụ cười tươi tắn từ tận đáy lòng kia lại bắt đầu sau khi rời xa anh.

Anh nhìn theo hướng đó thật lâu, cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa xoay.

Sải chân của Chu Tự vừa nhanh vừa rộng, cắm đầu lật đật đi suốt quãng đường, đến khi qua đường mới nhớ ra, cô định ra cổng resort để gọi xe mà.

Cô dừng chân, bỗng thả chậm hơn, sau khi tinh thần căng cứng thì hai chân mềm nhũn, như thể đã trút hết sức lực rồi.

Chu Tự giơ tay chống vào thân cây bên cạnh, cả người cô dựa vào rồi trượt dần xuống, ngồi xổm ngay dưới đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!