Chương 3: (Vô Đề)

Trong cơn mê man Chu Tự nghe có tiếng người gọi điện thoại, cố nhấc mí mắt cô chỉ thấy được đồng hồ treo trên bức tường đối diện, tốn mất mấy giây cô mới nhìn rõ giờ.

Hóa ra cô chỉ ngất mười phút thôi.

"Bây giờ tôi nên làm gì? Miêu tả vết thương à… Có khả năng vợ tôi chỉ chấn thương não sau, bây giờ đang trong trạng thái hôn mê… không biết nên xử lý thế nào, tôi còn chưa hỏi rõ cô ấy… đợi chút, vợ tôi tỉnh rồi, chắc bên mấy người không cần đến nữa đâu…" Lương Hải Dương vội vàng nói, đi nhanh đến ngồi xổm trước sô pha, nắm lấy tay Chu Tự. Đầu bên kia vẫn đang dặn dò gì đó, anh ta nói: "Được rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện.

Làm phiền rồi."

Anh ta cúp điện thoại.

Chu Tự kịp thấy bốn chữ "trung tâm cấp cứu" trên màn hình.

Lương Hải Dương đặt tay cô lên môi mình, tay còn lại vuốt tóc cô, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng, cứ như thể người vừa mới phát điên khi nảy không phải là anh ta vậy.

Anh ta nhẹ nhàng hỏi: "Vợ ơi, em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái? Bây giờ mình đến bệnh viện nhé."

Chu Tự muốn rụt tay về, nhưng thử vài lần, vẫn không thành công. Cô cũng thấy phục mình đến giờ phút này mà vẫn còn tâm trạng để chế giễu, cô nói: "Anh nói dối chẳng cao cấp chút nào."

Lương Hải Dương im lặng rất lâu: "Xin lỗi em, anh không nên đánh em." Anh ta trượt người xuống sô pha, nửa quỳ dưới đất, "Vợ ơi, em đừng giận mà, anh sai ra, tha thứ cho anh lần này nhé."

Bỗng nhiên Lương Hải Dương nắm tay cô, tát lên mặt mình.

Cánh tay của Chu Tự đang bị thương còn bị lôi kéo, đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hai má căng nhức hơn, cô chớp chớp mắt nhìn quanh, cứ cảm giác như trời đất quay cuồng. Cô chỉ đành nhắm mắt, lòng cũng thấy buồn cười, lưu trình và lời nói gần như hệt hai lần trước.

Sau khi tự trách xong, Lương Hải Dương vẫn nắm tay Chu Tự để ngay trán: "Anh gọi điện cho Giang Nhiêu, cô ấy nói đúng là khi nảy ăn cơm chung với em. Hôm nay bên em họp lớp, em đi về trước rồi, muốn về nhà sớm… Anh biết, người kia là bạn học của em."

Chu Tự vẫn nhắm mắt cho bớt chóng mặt.

Lương Hải Dương ngẩng đầu nhìn cô: "Thật ra em giải thích là hết hiểu lầm thôi, nhưng tại sao em lại…"

Anh ta không nói tiếp.

Chu Tự cũng giữ im lặng.

Trong nhà im phăng phắc, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc không nghỉ.

Một lúc sau, Lương Hải Dương nhẹ nhàng hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"

Chu Tự nói: "Nghĩ xem lần này anh tặng gì."

"Em muốn gì, anh mua hết cho em."

"Vậy mua Bentley đi."

Lương Hải Dương ngơ ngác, sau đó lại cười rất khó coi: "Anh biết em đang giận dỗi thôi, là anh có lỗi với em, anh hiểu lầm em rồi." Ngập ngừng một lúc, anh ta nói: "Có điều nếu em muốn, anh sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho em."

Chu Tự cũng chẳng còn lạ lùng gì, những thứ này có được trên nền tảng làm đồ bồi thường cho cô, đúng là khiến cô thấy thật kinh tởm.

Nhớ lại trước đây, họ thật sự đã trải qua những tháng ngày ngọt ngào ấm áp. Thời còn yêu nhau, cho dù họ bận đến cỡ nào, thì mỗi tuần đều sẽ dành thời gian để cùng nhau coi một bộ phim hoặc kịch nói, cùng ăn một bữa thịnh soạn, đi khu vui chơi, đi hóng gió, có hoa tươi, có quà, chưa từng bỏ lỡ hay qua loa bất cứ ngày kỉ niệm đáng nhớ nào.

Mỗi kỳ cô đau bụng kinh, anh ta chưa từng dặn cô uống nhiều nước ấm, mà lúc nào cũng tự mình nấu nước gừng đường đỏ và mang kèm túi nước ấm đến cho cô; lúc đi ăn món ngon nhất hợp vị nhất lúc nào cũng không nỡ ăn, ăn dưa hấu vừa chừa phần ruột giữa ngon ngọt nhất đút cho cô, nhớ rõ những thói quen nhỏ của cô, biết cô ăn đào bị dị ứng; biết cô sợ mắt mèo, thế nên khi gặp mèo hoang trên đường chưa bao giờ anh ta cưng nựng đùa giỡn với nó, lúc nào cũng nắm tay cố dắt cô đi qua thật nhanh.

Trung thu năm đó, đột nhiên bố cô trúng gió gục trên bàn mạt chược, mà đúng lúc mẹ kế Thẩm Quân và em trai đã đăng ký đi du lịch cách xa cả ngàn cây số, trong lúc lòng cô hoảng sợ bất lực nhất, là anh ta nhanh chóng gọi cấp cứu và đợi xe đến, sau đó anh ta cực khổ ngày đêm, ở bệnh viện chăm sóc suốt ba ngày ba đêm, còn tận chức trách hơn thân cô là con gái ruột đây.

Thế nên không lâu sau khi bố cô khỏe lại, họ bắt đầu bàn tính đến việc cưới xin.

Lúc đó Chu Tự đấm chìm trong hạnh phúc, Lương Hải Dương gần như đạt đến tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt, và cũng tạo cho cô những ký ức tươi đẹp về tình yêu, thế là cô mang theo quyết tâm không còn gì để tiếc, được anh ta nắm tay, bước chân vào cung điện hôn này.

Nhưng sau này thì điều gì đã khiến cuộc hôn nhân này biến chất, là củi dầu mắm muối hằng ngày, hay là những điều vụn vặt hằng ngày không chút gợn sóng, Chu Tự cảm thấy, đều không phải mấu chốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!